Hai ông lão nhìn nhau, một người mở miệng nói: “Thưa điện hạ, chúng tôi đều là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, cậu nên hiểu rằng muốn thoát khỏi chúng tôi chỉ với thực lực bây giờ là không thể nao.
“Dĩ nhiên, nếu cậu trở lại Hoàng tộc họ Phùng và được Hoàng Chủ tự tay dạy dõ thì không đến năm năm nữa, cậu chắc chăn sẽ bước vào Siêu Phàm Cảnh”.
“Hiện giờ cậu chỉ mới hai mươi sáu tuổi, năm năm nữa là ba mươi mốt tuổi, kể cả gia tộc Cổ Võ lánh đời cũng xem cậu là thiên tài võ thuật đấy ạ’.
“Nhưng lúc này thì cậu vẫn chưa phải là đối thủ của chúng tôi đâu”.
Nét mặt Mã Siêu âm trầm, xem ra không có hy vọng chạy trốn khỏi hai lão già này rồi.
Dù chỉ có một cao thủ Siêu Phàm Cảnh thôi anh ta cũng không thoát nổi chứ đừng nói là hai.
Chẳng qua là anh ta không muốn đến Hoàng tộc họ Phùng.
Chưa kể vẫn chưa tìm được Dương Thanh, dù tìm ra thì vợ của anh ta vấn còn đang ở Yến Đô, chờ một hai tháng nữa thì có luôn một đứa bé cũng không chừng.
Nếu Mã Siêu đi Hoàng tộc họ Phùng thật thì không ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Muốn tôi đi theo thì chờ tôi chết đi!”
Anh ta căn răng nói.
Hai ông lão thở dài, nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Mã Siêu đột nhiên có dự cảm không lành.
“Không ổn rồi, chạy!”
Anh ta bùng nổ sức mạnh muốn rời khỏi đây.
“BộpI”
Nhưng chưa kịp làm gì thì một ông lão tiến lên, lấy tay đánh vào gáy làm cho anh ta ngất xỉu.
“Đi thôi!”
Hai người nhanh chóng đưa Mã Siêu rời khỏi đây.