– Ồ?
– Không sai, Bắc hoan xuất hiện một Tống Sa, Thác Thiên thành thì là Mã Dĩnh, đều có thể xưng là Vương giả. Mà Phó gia thì kinh người nhất, bọn hắn có một Tuyệt Thế Tiên thai.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng hít sâu một ngụm khí lạnh vang vọng bốn phía.
Dù là ở Tiên vực, hai chữ Tiên thai cũng không thể dùng loạn, điều này đại biểu cho thể chất cường đại nhất trong cõi đời này, trong vạn người khó có một.
– Là ai?
– Phó Hiểu Vân, chẳng những là Tuyệt thế tiên thai, mà bản thân lại là quốc sắc thiên hương, liếc mắt cũng khiến cho người ta hồn vía lên mây.
– Lần này nàng cũng tới tham dự Trảm Trần sao?
– Đương nhiên, bỏ qua lần này sẽ phải đợi ngàn vạn năm. Đối với Vương giả trẻ tuổi mà nói, một ngàn vạn năm quá lớn. Nói không chừng đối thủ cạnh tranh đã trở thành Nhị Trảm.
Lăng Hàn nghe hết vào trong tai, cũng không khỏi có chút kinh ngạc. Lại xuất ra một Tiên thai sao?
Có hai biện pháp thành Tiên thai, đầu tiên là trời sinh, chuyện này cũng đành xem phụ mẫu, tổ tiên. Nghe nói nếu như Tổ tiên là Tiên vương, xác suất sinh ra Tiên thai sẽ lớn hơn một chút. Nếu không quả thực cần phải xem ông trời mở mắt, đánh mấy trăm vận khí vào.
Thứ nhì là tạo thành từ Hậu thiên. Vi dụ như tu luyện công pháp Tiên vương nào đó, như Cổ Đạo Nhất vậy.
Không biết Tiên thai Phó gia so với Nữ Hoàng ai mạnh hơn.
Nữ Hoàng thì nở nụ cười ngạo nghễ, nàng có suy nghĩ tất thắng.
Lăng Hàn nhìn ra xa xa, hắn nhìn thấy Tiêu Thắng. Gần hai năm qua đi, thương thế lúc trước của Tiêu Thắng tự nhiên đã hết. Dù lúc ấy bị Lăng Hàn và Nữ Hoàng làm cho trọng thương. Nhưng Tiêu gia cũn không tiếc bất kỳ giá nào chữa cho hắn tốt. Tựa như Hắc Nguyệt giáo đối với Trưởng Tôn Lương vậy.
Tiêu Thắng đã hoàn toàn quét hết hận ý bởi vì thua trong tay Lăng Hàn. Hắn lại mượn nhờ chiến tích chiến thắng Trưởng Tôn Lương, trong lòng vô cùng đắc chí, không thèm ngó tới tất cả mọi người.
Thân là Vươn giả, đương nhiên phải có kiêu ngạo của mình.
Lại vài ngày sau, lục tục có các Vương giả tới.
Tống Sa, những Vương giả gần đây xuất hiện trong Bắc Hoang thành, chiến lực mạnh tới mức đáng sợ, được xưng là vô địch dưới Trảm Trần. Mã Dĩnh, Thiên kiêu chi nữ Thác Thiên thành, đều có danh xưng Vô địch dưới Trảm Trần.
Nghe nói Tống Sa và Mã Dĩnh lại là con cô con cậu, bởi vậy hai đại gia tộc cố ý thông gia. Bởi vì một khi trở thành sự thực, đoán chừng sẽ trở thành thế lực lớn nhất sau Phó gia. Thậm chí ngày sau còn có thể dao động sự thống trị của Phó gia.
Còn có Phó Hiểu Vân, nàng rõ ràng không muốn có cường giả Phó gia đi theo. Một mình ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, khuôn mặt tuyệt mỹ quả thực khiến cho người ta nhìn vào tim đập thình thịch, trên đùi đặt một thanh trường kiếm, tản mát ra một cỗ sát khí như nói không ai được tới gần nàng.
– Trưởng Tôn Lương tới.
Lại hai ngày nữa, đám người lần nữa oanh động. Còn hơn Tống Sa, Tiêu Thắng, Phó Hiểu Vân, dù sao đây mới là Vương giả được công nhận.
Trưởng Tôn Lương là Vương giả được công nhận, thanh danh hiển hách. Dù là truyền thuyết nói có người đánh bại hắn, hay hoặc giả có người sánh vai với hắn, chuyện này cũng không làm ảnh hưởng tới địa vị của Trưởng Tôn lương trong suy nghĩ của mọi người.
Đây là một đối tượng mà vô số người đều mơ siêu việt, lại thủy chung không có cách nào siêu việt được. Cường đại tới mức xâm nhập nhân tâm, tuyệt đối không phải bằng lời nói, tin đồn gì là có thể thay đổi.
Tiêu Thắng không khỏi cười lạnh, bại tướng dưới tay có gì mà đắc ý cơ chứ? Hắn ôm hai tay, ra vẻ khinh thường. Nhưng mà tư thế như vậy cũng không có ai đặt ở trong lòng, ai cũng mặc kệ hắn.
Hắn lại không cam lòng nói:
– Trưởng Tôn lương, có dám đánh một trận không?
Trưởng Tôn lương liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói.
– Chi bằng để sau Trảm Trần chiến một trận.
Hắn cũng không có nắm chắc tất thắng đối phương. Lúc này nếu như giao thủ, vô cùng có khả năng song phương đều bị tổn thương đại đạo. Người nào cũng đừng mong rảo bước lên tới Trảm Trần. Trưởng Tôn lương thành danh nhiều năm, tâm Vương giả như sắt, tự nhiên sẽ không bởi vì khí phách nhất thời mà đẩy mình vào hoàn cảnh bất lợi.