Cô thực sự không thể nghe tiếp cuộc điện thoại này nữa, nhìn anh chịu đựng bị sỉ vả không nói ra được, trong lòng chắc chắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô không muốn nghe, liền xoay người đi, nhưng do ngồi xổm quá lâu chân bị tê luôn.
Cô không đứng dậy được, còn bị ngã lại, cái mông như một toạc thành mấy múi.
Gố Thành Trung lập tức ngắt điện thoại, chạy lên cầu thang thấy Hứa Trúc Linh đang ở đó.
Hai người nhìn nhau, không khí như ngưng đọng lại.
Cô rõ ràng vô cùng đau đớn nhưng lại cố kìm nén lại, sợ anh nói đến chuyện mình nghe lén điện thoại.
Anh không nói cô gì cả, trực tiếp bế cô lên, đưa đến chỗ bác sĩ.
Bác sĩ khi đến đây ở với họ đã được sắp xếp ở một mình trong một phòng nhỏ phía sau.
Sau khi bác sĩ kiểm tra, không có gì đáng quan ngại cả, không cần lo lắng.
Sau đó hai người trở về nhà, bầu không khí vô cùng bối rối ngột ngạt.
“Em đi ngủ trưa đi, anh đi ra vườn hoa cho người hái ít hoa tươi.”
Anh thản nhiên nói, tựa như không có chuyện cuộc gọi vừa rồi.
Anh muốn tiếp tục giả bộ câm điếc cho qua chuyện, nhưng Hứa Trúc Linh đã chịu đủ rồi.
“Cố Thành Trung … Chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc được không?”
“Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi, có gì thì thức dậy nói sau.”
“Anh không dám nói với em sao?”
Hứa Trúc Linh hỏi thẳng thắn.
Cố Thành Trung cứng người lại, bước chân rời đi cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
“Hứa Trúc Linh, thật ra thì em không đủ lanh lợi cho lắm, không hiểu rõ câu chuyện rồi.”