Đan dược như mưa rào, khí tức tinh thuần làm tâm thần mọi người rung động, nội tâm tham lam.
– Một trăm vạn Thuần Linh Đan hoàn mỹ!
– Là thật, rốt cuộc là người nào? Người nào có thể xuất ra nhiều như thế?
– Nghe lời của hắn nói dường như không thèm quan tâm một trăm vạn, thật sao?
Phòng đấu giá lại sôi trào.
Mọi người bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ không nói ra lời, một trăm vạn Thuần Linh Đan hoàn mỹ chồng chất với nhau như ngọn núi, nó đứng sửng trên đài đấu giá làm người ta khiếp sợ không nói ra lời.
– Quả nhiên là thực… Đáng giận, rốt cuộc là ai?
– Ai lại có nhiều Thuần Linh Đan hoàn mỹ như thế, không có khả năng…
Trong đám người cảm thấy bất khả tư nghị nhất phải kể tới Hi Thánh Tôn Giả và Tuân Thánh Tôn Giả, hai người này vốn cho rằng bán đấu giá Thiên Quân không muốn bán thần thú Thục Hồ nên cố ý thi triển thủ đoạn, hiện tại xem ra là người ta có tiền.
Hô!
Trong lúc mọi người giật mình, hai mắt Tử Cống nheo lại, thân thể của hắn bay tới phòng số chín.
– Thuần Linh Đan đã cho, ngươi còn muốn làm gì?
Thấy hắn tiến đến, Nhiếp Vân, Tu Du Tẩu đứng dậy, thần sắc cảnh giác.
– Không nghĩ tới Lưu Nghị lão tổ ngụy trang lợi hại như thế, thủ đoạn thật lợi hại.
Tử Cống nhìn hai người, hắn không nói nhảm mà hừ lạnh lên tiếng.
Nói xong lời này, hắn nhìn về phía hai người Nhiếp Vân, đáng tiếc không có nhìn ra vấn đề nào trong mắt bọn họ, ngược lại Yến Lưu Tô sợ hãi không nhỏ.
Từ điểm nàng khiếp sợ hắn cho rằng đã đoán đúng, trong nội tâm đại định.
– Lưu Nghị? Ngươi nhận lầm người rồi!
Tu Du Tẩu khoát tay.
– Nhận lầm người? Cả Nho giới có thể vừa ra tay đã có thể xuất ra nhiều Thuần Linh Đan cấp bậc hoàn mỹ như thế, trừ Thanh Việt Phong Lưu gia, ta thật không nghĩ tới người khác, tốt rồi, các ngươi đắc tội là Tu La, không liên quan tới ta, ta sẽ không nói ra.
Tử Cống khoát khoát tay.
– Tốt, có đồ đệ Khâu Thánh Tôn Giả hứa hẹn, chúng ta tin tưởng!
Tu Du Tẩu giả ra bộ dạng do dự, một lát sau cắn răng nói.
– Ha ha, rất tốt, ta biết ngay là các ngươi! Ta chỉ cảm thấy kỳ quặc, các ngươi thiên tân vạn khổ lẻn vào Quân thành làm gì?
Tử Cống nghi hoặc.
Bọn họ thật vất vả đào thoát Tu La đuổi giết, lúc này lại tới Quân thành có nhiều Tu La như thế là muốn làm gì?
Nếu nói vì đấu giá thần thú Thục Hồ, đánh chết hắn cũng không tin.
Thần thú Thục Hồ cho dù càng lợi hại nhưng đó là sau khi trưởng thành, hiện tại ấu thú nên không có thực lực mạnh mẽ, bản thân chính là đào phạm còn gây ra động tĩnh lớn như thế, đây không phải muốn chết thì là gì?
– Không hổ là đồ đệ Khâu Thánh Tôn Giả, mục đích của ta bị ngươi nhìn ra, đúng thế, ta muốn gặp Khâu Thánh Tôn Giả!
– Muốn hỏi hắn Tu La diệt gia tộc của ta, chuyện này hắn quản hay không quản?
Tu Du Tẩu vung tay.
– muốn gặp Khâu Thánh Tôn Giả?
Tử Cống cẩn thận nhìn chằm chằm vào Nhiếp Vân, muốn xem ý nghĩ chân thật của hắn, đáng tiếc nhìn cả buổi cũng không nhìn ra cái gì, hắn do dự.
– Cũng không phải là không thể được!
– Hiện tại Tôn Giả đang bế quan trùng kích Xích Thiên Cảnh, sẽ không ra gặp khách… Nếu như ngươi có đủ Thuần Linh Đan hoàn mỹ cung cấp, giúp Tôn Giả đột phá thành công và sớm xuất quan, gặp ngươi cũng không phải không được.
– Thuần Linh Đan hoàn mỹ, Lưu gia chúng ta có không ít hàng tồn, nếu có thể gặp Khâu Thánh Tôn Giả, cho ngươi thì có làm sao!
Tu Du Tẩu thấy đối phương mắc câu, âm thầm tán thưởng Nhiếp Vân cơ trí, nội tâm tràn đầy hưng phấn, trên mặt lại giả vờ lạnh nhạt.
– Ha ha, rất tốt, Lưu Nghị đại nhân, không bằng ta qua bên kia nói rõ chi tiết.
Tử Cống không nghĩ tới đối phương dễ nói chuyện như vậy, trong mắt hiện ra một tia nghi hoặc nhưng bị áp xuống, hắn vung tay lên tiếng.
– Yến Lưu Tô, tại hạ cảm kích ngươi tương trợ.
Tu Du Tẩu gật gật đầu, hắn nhinf sang Yến Lưu Tô sau đó điểm ra một đám Thuần Linh Đan hoàn mỹ bay tới.