Đến lúc đó cũng chỉ có thể dựa vào lời nói của người đàn ông này.
Đàn ông càng nắm giữ nhiều quyền lực lại càng thích làm gì tùy ý, hành sự cũng sẽ càng bừa bãi hơn.
Ai có thể đảm bảo rằng một người đàn ông đê tiện và vô liêm sỉ sẽ nói lời giữ lấy lời?
“Anh hãy để tôi suy nghĩ kỹ đã.” Bạch Doanh khẽ cụp mắt, che giấu suy nghĩ nơi đáy mắt, giờ phút này không ai biết cô ta đang suy nghĩ cái gì.
Bạch Doanh đúng là một người phụ nữ thông minh, cô cũng không phải cái loại con gái mơ tưởng hão huyền về đàn ông, cho nên đối với những lời mà Trịnh Hùng nói, cô ta không hề tin.
Tuy nhiên, điều mà Trịnh Hùng nói đúng thật là rất có tiềm năng, làm thật tốt thì nhất định sẽ đạt được lợi ích không nhỏ.
Cô ta đã đi theo Trịnh Hùng được vài năm, đã hiểu được người đàn ông này, anh ta không hề có chân tình.
Cho nên trong chuyện này, cô ta phải tự nắm giữ quyền chủ động.
Nếu chuyện này đã được giải quyết xong, hoặc cô ta có thể có cơ hội tiếp cận Thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành, đến lúc đó cô ta sẽ không cần phải dựa vào Trịnh Hùng nữa.
Nếu không phải vì báo thù, một cô gái xinh đẹp như hoa như cô ta sao lại đi cùng với một lão già mặt mũi hung tợn được chứ.
Mấy năm nay mỗi lần đi cùng với Trịnh Hùng, cô ta đều cố hết sức kìm nén cảm giác chán ghét.
Trịnh Hùng không thật lòng gì với cô ta, cô ta cũng chẳng chân thành gì với hắn, huống hồ trong lòng cô ta còn đang có một người, một người cô ta yêu sâu đậm nhưng lại không thể ở bên, muốn nhưng không thể nào có được.
Mấy năm nay không ai biết đến nỗi đau trong tim cô ta.
Nhưng càng đau lòng hơn nữa là người đàn ông cô ta yêu lại đem lòng yêu một người khác…