.
”Thất Thất ơi, chị về rồi.” Khúc Yên vừa mở cửa vừa gọi tên Thất Thất.
Chú chó nhỏ vui mừng chạy ra phía cửa đu chân lên quần cô.
Khúc Yên bế Thất Thất lên :”Ở nhà có ai ăn hiếp em không?”
Thẩm Tây Thừa thở hắc một hơi, giống như là đã quen với sự thiên vị này nên cũng không có thái độ u ám giống như đợt trước.
Khúc Yên đi vào bếp xem Thẩm Tây Thừa nấu ăn :”Anh có trở về Bắc Thành không?”
Thẩm Tây Thừa tắt bếp :”Em muốn về sao?”
Khúc Yên suy nghĩ, sau đó mím môi lắc đầu.
Dĩ nhiên là câu trả lời này làm anh có chút bất ngờ, anh luôn nghĩ cô rất muốn có nhiều thời gian bên cha mình chứ.
Khúc Yên xoa xoa đầu Thất Thất :”Mấy ngày tới anh có bận gì không?”
Thẩm Tây Thừa nhéo nhẹ má cô, đăm chiêu nhìn cô, trầm giọng đáp :”Không bận.”
Khúc Yên cười :”Vậy tối mai đến phố ăn vặt cùng em nha?”
Thẩm Tây Thừa không do dự liền gật đầu :”Được.”
Anh cúi thấp người, dồn cô vào tủ lạnh, cúi xuống hôn Khúc Yên.
Anh khẽ liếc nhìn Thất Thất trong lòng cô, trong lòng thầm đắc thắng. Khoé môi hơi cong lên hôn càng lúc càng sâu.
.
Khúc Yên đem một nồi đồ ăn từ tủ lạnh ra ngoài, bắt bếp rồi nhờ anh tắt giùm. Vì trời cũng quá tối cô không dám tắm quá khuya, nhìn chú chó nhỏ đã quen với Thẩm Tây Thừa, lâu lâu cô sẽ thấy Thất Thất nằm dưới chân anh quấn không rời, đuôi nhỏ nhìn anh mà vẫy vẫy.
Được Khúc Yên chăm bón từ bữa ăn đến giấc ngủ thì chú chó nhỏ đã có một chiếc bụng nhỏ hơi nhô ra ngoài. Đúng là chăm thật sự rất khéo.
Tối hôm ấy Khúc Yên cố gắng làm bài tập hết sớm nhất có thể, kiểm tra tháng vừa qua vì muốn học sinh được thoải mái nghỉ lễ nên nhà trường quyết định khi vào học trở lại mới công bố điểm thi.
Làm bài tập xong Khúc Yên đi lên giường ôm anh ngủ một mạch đến tận gần buổi trưa mới dậy. Lúc tỉnh dậy cô nhìn thấy Thẩm Tây Thừa bình tĩnh nhìn mình, đầu tóc cũng gọn gàng ngăn nắp.
Cánh tay cô vươn lên một cách lười nhác trong lòng Thẩm Tây Thừa, bụng nhỏ có chút đói mà xoa xoa :”Chú Thẩm, em đói bụng rồi.”
Sau đó cô lại lập tức ngồi bật dậy, chạy nhanh xuống giường bắt đầu quýnh quáng mà dùng tay xoa rối loạn cả đầu :”Chết rồi!! Chắc chắn Thất Thất rất đói.”
Nói xong cô lại xỏ dép chạy ra ngoài, nhìn Thất Thất nằm dưới sàn vẫy đuôi chạy lại chỗ cô, Khúc Yên nhìn vào trong khay đồ ăn.
Bên trong khay vẫn còn một chút đồ ăn mà Thất Thất chưa ăn hết. Khúc Yên nhìn khay đồ ăn chầm chầm, đoán liền biết Thẩm Tây Thừa đã cho ăn hộ cô rồi.
Khúc Yên đột nhiên thở phào một cái. Đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân. Khoé môi trong vô thức cong lên, thật ra anh cũng ngoài lạnh trong nóng, cũng không nỡ để Thất Thất phải chịu đói.