Hạ Liên Phòng cũng không giận, chỉ cười nói: “Đa tạ tướng quân quan tâm, tướng quân vẫn là quản bản thân mình cho tốt đi, vương gia nói xem đúng không?”
Thanh vương cầm một cái tay nhỏ của nàng, lên tiếng chào hỏi: “Nhiếp tướng quân.”
Nhiếp Mang vừa nghe đến thanh âm của Thanh vương, phản ứng đầu tiên là tưởng mình nghe lầm. Nhưng sau khi hắn thích ứng được với ánh sáng chói mắt mới phát hiện đó lại thật sự là Thanh vương! Giờ khắc này, hắn cũng mặc kệ ân oán của nhà mình cùng Thanh vương, cũng không nghĩ vì sao Thanh vương sẽ xuất hiện ở trong này, ý nghĩ đầu tiên của Nhiếp Mang chính là, mình được cứu rồi! Hắn hưng phấn muốn đứng dậy, đáng tiếc mấy tháng qua trong đồ ăn đều có thêm nhuyễn cân tán —— bằng không địa lao này dù có chắc chắn cũng khó mà nhốt được hắn!
Nhiếp Mang khó khăn bổ nhào vào bên cửa lao, ngửa đầu nhìn về phía Thanh vương, trong mắt lộ ra ý xin cầu cứu.
Thanh vương nhìn được rõ ràng, lại ôm Hạ Liên Phòng lui về phía sau một bước, trên gương mặt vạn năm không chút thay đổi lại phá lệ lộ ra một nụ cười với người khác ngoài Hạ Liên Phòng: “Bản vương chỉ là đến xem Nhiếp tướng quân sống tốt hay không, nay xem ra, coi như là không tồi.” Tinh thần còn rất tốt, về sau một ngày ba bữa thì thôi đi, chỉ để hắn ăn một bữa là được rồi, cũng đỡ làm phiền Ách thúc phải đưa cơm.
Như thế nào cũng không nghĩ tới Thanh vương sẽ có phản ứng hư vậy. Trong suy nghĩ của Nhiếp Mang, cho dù Thanh vương không cứu hắn cũng không có khả năng bao che cho Hạ Liên Phòng, trên đời này nếu ngay cả Thanh vương cũng lẫn lộn công tư thì còn ai có thể tín nhiệm? Tuy rằng Nhiếp Mang luôn không có hảo cảm gì với Thanh vương, cũng vẫn luôn muốn vượt qua, nhưng Thanh vương làm người như thế nào hắn lại rất rõ ràng. Chỉ là Nhiếp Mang không nghĩ tới hành vi của Thanh vương lại vượt ra khỏi dự đoán của bản thân mình, sau khi nghe Thanh vương cự tuyệt suýt nữa hắn tưởng tai mình bị hỏng rồi! “Vương gia!”
Lời còn chưa dứt liền nhìn thấy Thanh vương cầm tay Hạ Liên Phòng. Có trong nháy mắt như vậy, Nhiếp Mang tựa hồ đã hiểu cái gì. Một lát sau, oán hận nói: “Ta cứ nghĩ vì sao vương gia lại bao che Bình Nguyên công chúa như thế, hóa ra là coi trọng nàng !”
“Coi trọng nàng, cái từ này dùng không đúng rồi.” Thanh vương ăn không nói có nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, rồi nói: “Bởi vì chúng ta đã là phu thê, nay chỉ có thể nói là phu thê đồng tâm, tát biển Đông cũng cạn.”
Phu thê? !
Hắn đến cùng đã ở đây bao lâu rồi?!
“Nhiếp tướng quân lâu chưa gặp người khác, sợ là ngay cả nói cũng không thuận nữa rồi. Cho nên, ta cùng vương gia xuống dưới nhìn một cái, tiện đường nói cho Nhiếp tướng quân một tiếng, Tín Dương hậu hồi kinh đã được một thời gian, đáng tiếc, hắn vừa không thể tìm tới ngươi, cũng không thể tìm thấy Nhiếp nhị, Nhiếp tướng quân, ngươi nói xem, Tín Dương hậu có phải thực đáng thương hay không?”
“Ngươi!” Nhiếp Mang nghiến răng nghiến lợi.
Hai vợ chồng lưu cho hắn một nụ cười cự kỳ tương tự nhau rồi xoay người rời đi.
Sao, như thế nào đây?! Chẳng lẽ bọn họ thật sự chỉ là đến xem hắn một cái, không cầu gì khác?! Nhiếp Mang không tin! Hắn không tin bản thân mình một điểm giá trị cũng không có! Nhất định là hai người này đang giở trò quỷ! Chỉ cần hắn im lặng không nói, bọn họ đương nhiên sẽ nghĩ chiêu khác để đối phó hắn, không có khả năng nhốt hắn ở trong này một đời!
Kỳ thật lúc mới bắt đầu Nhiếp Mang còn khinh bỉ Hạ Liên Phòng ở trong lòng, cảm thấy nàng rốt cuộc chỉ là một nữ tử tầm thường, lòng mềm yếu, rất nhiều chuyện đều không nhẫn tâm. Chẳng lẽ tiểu cô nương kia cho rằng, nhốt hắn ở trong địa lao này là một ngày nào đó có thể làm cho hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ hay sao?!
Cho nên ngay từ đầu trong lòng Nhiếp Mang còn tràn ngập khinh thường. Hắn ở trên chiến trường có kiểu chết gì mà hắn chưa thấy qua, lúc đẫm máu giết địch, máu tươi của quân địch nhuộm đỏ chiến bào, có đôi khi bắt được tù binh hắn còn có thể có tự mình đến thẩm vấn, khổ hình từng dùng qua cũng không ít. Hạ Liên Phòng như vậy, đối Nhiếp Mang mà nói thật sự chỉ là trò trẻ con.
Chỉ là khiến hắn không thể nghĩ tới là, Hạ Liên Phòng sau khi giam hắn lại, ngay cả nhìn cũng không thèm tới nhìn hắn! Nhiếp Mang đối với dung mạo cùng năng lực của mình rất có lòng tin, thiên kim khuê các chưa từng trải việc đời như Hạ Liên Phòng, chỉ cần hắn mềm thái độ xuống, nói vài lời hay liền có thể lừa xoay quanh. Nhiếp Mang thờ phụng vũ lực mới là chân lý, cảm thấy chém giết giao tranh mới là tượng trưng cho năng lực, giống Hạ Liên Phòng đầu cơ trục lợi làm một công chúa khác họ, hắn cảm thấy, chẳng qua chỉ là chút thông minh nhỏ của tiểu cô nương mà thôi, căn bản không coi là bản lãnh gì. Chỉ là làm hắn không nghĩ tới, Hạ Liên Phòng căn bản không thèm tới gặp hắn!
Nhưng mà, cùng với thời gian trôi qua, đáy lòng hắn thấy khủng hoảng, cô độc, sợ hãi… Đủ loại cảm xúc phản đối đều càng ngày càng sâu. Nhất là võ công bị phế, xương tỳ bà bị xuyên càng khiến Nhiếp Mang cảm thấy thống khổ. Hắn từ một tướng quân võ công cái thế biến thành một phế nhân ngay cả đi lại cũng khó, ai có thể hiểu hắn khổ như thế nào? Thật vất vả xuất hiện một kẻ đưa cơm, cố tình vừa câm vừa điếc, hỏi cái gì cũng không đáp lại, cứ như tảng đá! Nhưng cho dù như vậy Nhiếp Mang vẫn rất chờ mong lúc đưa cơm mỗi ngày, bởi vì đó là thời điêm duy nhất hắn có thể nhìn thấy mặt sinh vật còn sống khác.
Hắn đương nhiên cũng biết Kỳ Ngọc Hà bị giam cùng mình, chỉ là giờ phút này hắn đã khó giữ nổi bản thân, đâu còn có tâm tư nhàn hạ thoải mái đi để ý tới Kỳ Ngọc Hà chứ?
Mắt thấy phu thê Thanh vương đã đến chỗ rẽ, chỉ cần lại vài bước liền triệt để biến mất ở trước mặt hắn, Nhiếp Mang liền nóng nảy: “Chờ một chút! Ngươi nói đi! Ngươi đến cùng muốn cái gì!?” Hắn không tin trên người mình một chút giá trị lợi dụng cũng không có! Mặc kệ Thanh vương cùng Hạ Liên Phòng có nguyện ý hay không, hắn đều muốn tranh thủ cơ hội chạy trốn! Về phần tiết lộ tin tức… Thanh vương cùng Hạ Liên Phòng đều thập phần khôn khéo, cho nên lời không thể nói thật hết ra, cũng không thể đều là giả, tất phải hư hư thực thực kết hợp với nhau. Nếu bị bọn họ kéo tơ bóc kén tìm ra chân tướng, Nhiếp Mang cảm thấy, cùng lắm thì đến lúc đó sẽ đem hai người này giết trước!
Hạ Liên Phòng quay đầu lại hỏi: “Nhiếp tướng quân là đang gọi ta, hay là vương gia?”
Nhiếp Mang nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi biết rõ còn cố hỏi!” Tất nhiên là đang nói với nàng.
Cùng lúc đó, Nhiếp Mang từ trên xuống dưới quan sát Hạ Liên Phòng một phen. Hôm nay nàng mặc một thân la quần phấn bạch tươi tắn, tóc dài vốn xõa sau lưng đã chải thành kiểu của phụ nhân, chỉ là trên mặt nàng vẫn có vẻ ngây thơ nhàn nhạt, vẻ ngây thơ kết hợp với ngọt ngào kiều mỵ toát ra từ người nàng, có lực hấp dẫn nói không nên lời. Nhiếp Mang ở trong địa lao, đã rất lâu rồi không chạm qua nữ nhân, hắn không tự chủ được nhìn chằm chằm Hạ Liên Phòng, cho dù nàng không phải loại hắn thích, nhưng lúc này, hắn lại còn có thể ghét bỏ cái gì chứ?
“Nghe khẩu khí của Nhiếp tướng quân, như là muốn làm giao dịch gì đó với ta?”
“Không sai!” Nhiếp Mang dõng dạc gật đầu, hoàn toàn không thèm để ý tới thân phận tù nhân của mình. Với hắn mà nói, thân là người Nhiếp gia, là một chuyện phi thường đáng được tự hào. Trước giờ đều chỉ có Nhiếp gia bọn họ xem thường người khác, đã bao giờ có người dám dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn đâu? Khi loại ánh mắt khinh thường cao lãnh này xuất hiện ở trên mặt người Nhiếp gia thì Nhiếp Mang cảm thấy phi thường tất nhiên, bọn họ nên đứng trên cao, cười nhạo thế nhân ngu muội vô tri! Nhưng hôm nay, là người khác dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn, đối với Nhiếp Mang mà nói, vậy thì lại không được. Nhưng hắn lại vẫn cho rằng trên người mình nhất định có thứ mà Hạ Liên Phòng mong muốn, bằng không vì sao nàng không thẳng thắn giết hắn, lại còn cố tình lưu hắn đến bây giờ?
Nếu Nhiếp Mang biết sở dĩ hắn sống lâu như vậy, có một bộ phận nguyên nhân rất lớn là Hạ Liên Phòng quên hắn, không biết nếu hắn biết sẽ là cái dạng biểu tình gì, nghĩ chắc sẽ thực phấn khích.
Hạ Liên Phòng lãnh đạm nhìn hắn, hỏi Thanh vương: “Vương gia có lời muốn hỏi không?”
Thanh vương gật đầu, chợt chuyển hướng Nhiếp Mang, giống như lơ đãng hỏi: “Đội quân kia có quan hệ với Tín Dương hầu không?!”
Nhiếp Mang sửng sốt, sau đó chần chờ một giây.
Nhưng chỉ một giây như vậy cũng đã đủ rồi.
Thanh vương đã được đến đáp án mà hắn cần.
Hạ Liên Phòng cảm thấy thất kinh, không nghĩ tới Nhiếp gia thật sự xây dựng một đội quân! Theo như lời Thanh vương, đội quân này không chỉ số lượng khổng lồ, hơn nữa còn có một lực lượng thần bí ở sau lưng giúp bọn họ huấn luyện và chiêu binh mãi mã, bọn họ chỉ biết không ngừng ngầm lớn mạnh, nhưng chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, trong thời gian ngắn quyết sẽ không bị ai điều tra ra.
Đây cũng là chỗ khiến Thanh vương đau đầu. Hắn vẫn hoài nghi đội quân này có quan hệ với phủ Tín Dương hầu, nhưng chính là tìm không thấy chứng cớ, nếu không phải Nhiếp Mang kêu gào muốn làm giao dịch cùng Hạ Liên Phòng, hắn sợ là cũng sẽ không linh quang chợt lóe thuận miệng hỏi một câu như vậy. Kết quả xác nhận suy đoán của hắn lâu nay, đội quân này, đích xác có quan hệ rất lớn đến phủ Tín Dương hầu. Nhưng chỉ dựa vào một phủ Tín Dương hầu, có thể lập lên một đội quân khổng lồ như vậy sao?
Luôn cảm thấy hình như còn có những người khác ở trong bóng tối thúc đẩy sự tình phát triển.
Về điểm này, Thanh vương cùng Hạ Liên Phòng đều có cảm giác. Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra rốt cuộc là ai.
Thấy Hạ Liên Phòng cùng Thanh vương không quay đầu lại rời đi, ánh mắt Nhiếp Mang trống rỗng, không kêu to nữa, bởi vì sau khi hắn do dự một giây liền biết bản thân mình đã phạm phải một sai lầm như thế nào. Hắn không nên chần chờ! Bởi vì chần chờ một giây như vậy chẳng khác nào khiến Thanh vương sắc bén hơn người hiểu rõ ý nghĩ của hắn!
Nếu giờ phút này đỉnh đầu có một bả đao, Nhiếp Mang thật sự muốn tự kết liễu mình!
Rời khỏi địa lao hai phu thê một đường im lặng không lời gì để nói, tận đến khi ngồi trên xe ngựa trở lại Thanh vương phủ, Hạ Liên Phòng mới nói: “Chàng…”
“Nàng…”
Nào ngờ Thanh vương cũng đồng loạt mở miệng, hai người nhìn nhau, đột nhiên cười , Thanh vương thở dài: “A Phòng muốn nói gì, phải chăng cũng giống vi phu?”
Hạ Liên Phòng mở nắp ra chén trà nhỏ trên bàn, lấy tay dính nước nhanh chóng viết chữ lên trên bàn. Thanh vương thấy, hơi nheo mắt, rồi gật đầu, không ngờ suy nghĩ của hai người đều như nhau. “A Phòng, nàng cũng cảm thấy việc này rất kỳ quái phải không?”
“Chuyện đánh giặc, ta không hiểu. Nhưng chính chàng từng nói với ta, cộng thêm phỏng đoán của mình, ta cảm thấy, phủ Tín Dương hầu nhất định đang mưu có đồ gì đó.” Hạ Liên Phòng nhíu mày, có hiềm nghi nhất, có khả năng lớn nhất chính là Tín Dương hậu, nhưng kiếp trước, Tín Dương hậu rõ ràng lựa chọn đứng ở bên phía nhị hoàng tử, chưa từng có dấu hiệu tự lập làm Vương nha! Chẳng lẽ bởi vì mình đầu thai lại làm người cho nên thay đổi một số trình tự phát triển nào đó?
Hạ Liên Phòng không dám tự phỏng đoán thêm, nàng ngẫm nghĩ, nói: “Nếu đã có cái nghi vấn này, không bằng… Chúng ta liền đưa bái thiếp, tới cửa đi hỏi một câu đi.”
Thanh vương nhíu mày: “Chủ tử nhà dó ẩn cư nhiều năm chưa từng lộ diện, thân mình nàng lại không tốt, hay là để mình ta đi thôi.”
“Ta sợ chàng đi lại uy hiếp muốn đánh giết người ta, thế thì phiền toái rồi. Đừng tin tức gì cũng hỏi không ra, ngược lại phải dùng đồ cưới của thiếp bồi thường nha!” Hạ Liên Phòng nói một cách dí dỏm, vốn vậy nha, ngay cả Thanh vương phủ cũng bị Thanh vương xem như sính lễ đưa cho nàng, có thể nói bây giờ Thanh vương thật sự là hai tay trống trơn, nếu thật sự đập hỏng đồ của người ta, người bỏ tiền đều sẽ là Hạ Liên Phòng.
Thanh vương: “… Ở trong lòng A Phòng, hóa ra ta là một người xúc động như vậy?”
Cho nên nói, quả nhiên không nên ở trước mặt nàng động thủ đánh người!