Yến Phi nói: “Ngươi có tin là có truyền tâm thuật không?”
Mục quang Thác Bạt Khuê như khóa chặt lấy chàng, hiện rõ thần sắc không thể tin nổi, nói: “Ngươi nói ngươi có khả năng cùng Kỷ mỹ nhân tâm linh đối thoại, không phải đùa đó chứ?”
Yến Phi lãnh đạm nói: “Từ nhỏ tới lớn, ta đã lần nào dối gạt ngươi chưa?”
Thác Bạt Khuê vọt đứng dậy rồi lại quỵ gối trước mặt Yến Phi, hai tay nắm chặt vai chàng, thần tình đại hỉ: “Nếu như ngươi có thể cùng Kỷ mỹ nhân dụng tâm truyền tin, quyền chủ động thời hoàn toàn nằm trong tay ta. Tiến công thối thủ, ta có thể thong dong triển khai, như thế tuyệt đối sẽ là một việc hoàn toàn khác. Ngươi quả thực có thể tùy thời từ Kỷ mỹ nhân mà lấy được tin tình báo hả?”
Yến Phi không hề giấu diếm, liền đem tình huống cùng Kỷ Thiên Thiên dĩ tâm truyền tâm mà nói ra, nghe rõ Thác Bạt Khuê vừa hỉ vừa kinh; hỉ đương nhiên vì dị năng của Yến Phi, kinh là vì truyền tâm chi pháp tuyệt không nhẹ nhàng dễ dàng như đối thoại thông thường giữa người với người, trong đó bao hàm rất nhiều biến hóa và bất trắc. Tỷ như Kỷ Thiên Thiên đổ bệnh, hoặc như Mộ Dung Thùy lại không đem theo nàng ở gần cạnh.
Thác Bạt Khuê vụt đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn trời rồi thở ra một hơi dài nói: “Những lời ngươi nói ta đương nhiên không hoài nghi một tý nào, nói như vậy Kỷ Thiên Thiên chính là nhược điểm trí mệnh duy nhất của Mộ Dung Thùy, ta sẽ lợi dụng yếu điểm này để khiến Mộ Dung y phải nếm mùi thất bại cay đắng. Mộ Dung Thùy à! Uổng cho ngươi anh hùng cái thế, chung quy cũng vẫn bị hãm thân bởi một chữ tình, đúng là khiến cho người ta phải bất ngờ mà.”
Yến Phi nói: “Chỉ cần ta có thể kiến lập đối thoại tâm linh với Thiên Thiên, thì chúng ta có thể biết trước liệu Mộ Dung có tự thân hồi sư hay không để còn có biện pháp khác đối phó bọn chúng.”
Thác Bạt Khuê cúi đầu ngắm nhìn chàng song mục lấp lánh tinh quang, trầm giọng nói: “Số mệnh ngươi phải cùng ta chung vai tác chiến, cho đến khi đả bại Mộ Dung Thùy đoạt hồi mỹ nhân, lúc đó thời thiên hạ chính thị là thiên hạ của Thác Bạt Khuê ta. Tiểu Phi à, quên cái thân phận nửa Hán nhân của ngươi đi! Trong thể nội của ngươi chính đang chảy dòng máu của Thác Bạt tộc ta, mệnh vận của ngươi là phải giúp ta chấn hưng Đại quốc của chúng ta, hoàn thành mục tiêu to lớn chinh phục Trung thổ của tộc Thác Bạt.”
Yến Phi cười khổ: “Cứ đả bại Mộ Dung Thùy rồi hãy nói.”
Sau khi Lưu Nghị rời đi Lưu Dụ không dám uống nữa, gã phải hết sức duy trì sự tỉnh táo nhằm đưa ra quyết định quan trọng khả dĩ có ảnh hưởng đến tiền đồ của gã.
Rốt cuộc thì đến gặp Hà Khiêm hay không đến gặp? Mặt khác có nên thông tri Lưu Lao Chi biết về vấn đề này không?
Nếu giấu Lưu Lao Chi việc bí mật gặp gỡ Hà Khiêm, một khi tin tức truyền ra đến tai Lưu Lao Chi gã lập tức sẽ bị Lưu Lao Chi coi như phản đồ, tình huống đương nhiên cực kỳ bất lợi.
Lưu Nghị tuy nói việc gặp mặt hoàn toàn bảo mật, song lòng người khó lường không nói chắc được, liệu Hà Khiêm có cố ý tiết lộ tin tức ra nhằm bức Lưu Dụ phải ngả hoàn toàn theo phe của y.
Nhưng nếu cự tuyệt lời mời của Hà Khiêm lập tức làm mất lòng y, y lại không như Tư Mã Đạo Tử, Vương Quốc Bảo xa mãi Kiến Khang. Mà y đích thực là một đại tướng có thực quyền tại Bắc Phủ Binh thế lực chỉ sau mỗi Lưu Lao Chi, thậm chí Lưu Lao Chi mỗi khi có quyết định trọng yếu cũng đều phải tìm Hà Khiêm để thương lượng. Lưu Dụ gã nếu quả không nể mặt y thì hậu quả khó lường.
Vài lời của Lưu Nghị khiến gã rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan. Tửu hứng tức thì hoàn toàn tan biến, lòng nghĩ sự việc loại này chỉ có thể trước hết tìm Tôn Vô Chung thương lượng lắng nghe ý kiến của y. Tôn Vô Chung thế nào cũng nắm vững mối quan hệ hiện tại giữa Lưu Lao Chi và Hà Khiêm hơn gã.
Đúng lúc định rời đi, một bóng người khác bước đến trước mặt gã, Lưu Dụ mắt trông thấy đã suýt rút đao khỏi vỏ.
Đối phương hiển lộ vẻ mặt tươi cười, giơ cả hai tay lên hướng về phía gã biểu thị không có ác ý. Y đặt mình ngồi xuống chỗ Lưu Nghi vừa ngồi lúc nãy, hi hi cười: “Lưu huynh xin đừng hiểu nhầm, ta đến đây chính để giảng hòa.” nguồn TruyenFull.vn
Kẻ vừa đến chính là truyền nhân đắc ý của giáo chủ Thái Ất giáo Giang Lăng Hư, tên gọi Phụng Thiện. Lần này y đã thay đạo bào bằng trang phục lữ hành thông thường, cùng với thân thể to béo và khuôn mặt tươi cười. Trông thế nào cũng chỉ như một tiểu thương nhân thân thiện và phát tài, chứ không thể nào hình dung được y chính là kẻ cùng với “Yêu đạo” Lư Tuần là những cao thủ tà giáo đối kháng nhau.
Phụng Thiện cười hi hi nói: “Sau khi chia tay, tiểu đạo lúc nào cũng nhớ tới Lưu huynh cùng Yến huynh!”
Lưu Dụ nhớ lại tình huống đêm hôm đó, gã và Yến Phi ngay lúc Lư Tuần kích lui Phụng Thiện từ đằng sau xuất thủ đoạt lấy Thiên Địa bội, cùng với Phụng Thiện tuyệt chưa một lần thấy mặt nhau, bất quá nếu như Phụng Thiện lánh một bên dòm xem, đương nhiên có thể nhìn rõ diện mạo bọn gã.
Lưu Dụ lòng nghĩ đợt sóng trước chưa qua, lớp sóng sau đã đến, thực sự bản thân không biết đích thị vận mệnh gì đang đón đợi. Đoạn cười khổ nói: “Thiên Địa bội tịnh không có ở trên người ta. Bất quá ngươi nếu tìm ta để gây phiền toái, Lưu Dụ ta sẽ phụng bồi hết mình.”
Phụng Thiện vội nói: “Chính vậy nên ta mới nói Lưu huynh đừng hiểu nhầm. Thiên Địa bội lọt vào tay kẻ nào, bọn ta đã mắt thấy tai nghe điều tra rõ từ sớm.”
Lưu Dụ quá đỗi nghi ngờ hỏi: “Nếu không phải vì Thiên Địa bội tại sao ngươi lại tới tìm ta?”
Phụng Thiện hạ thấp giọng nói: “Việc ta tìm Lưu huynh với Thiên Địa bội không hề có nửa điểm quan hệ, mà là xem liệu có thể hòa thủ hợp tác đối phó với địch nhân chung của chúng ta không.”
Lưu Dụ ngạc nhiên nói: “Địch nhân chung?”
Phụng Thiện tiến sát hơn chút, nói: “Trúc Pháp Khánh thì sao nhỉ?”
Lưu Dụ nhíu mày: “Tại sao lại tìm ta? Ngươi nghĩ ta có thể hợp tác với ngươi à?”
Phụng Thiện bình tĩnh phân bua: “Đương nhiên còn phải xem xét tính tới khả năng hợp tác của đôi bên, ta phụng mệnh sư tôn đến Quảng Lăng tìm ngươi. Lưu huynh chắc bất nguyện nhìn Dị Lặc giáo chiếm lấy Nam phương lộng hành tác yêu tác quái, nhằm vào Tạ gia hiện đã mất đi chỗ dựa Tạ An, Tạ Huyền để đối phó. Có đúng thế không?”
Lưu Dụ bị y kích trúng yếu điểm, rất muốn từ miệng y thu được tình huống có liên quan đến “Đại Hoạt Di Lặc” Trúc Pháp Khánh. Bất quá đừng nhìn diện mạo bên ngoài chân thật không điểm gian giảo của Phụng Thiện, y kỳ thực là một lão giang hồ lọc lõi xảo quyệt, trừ phi đáp ứng hợp tác với bọn y, bằng không đừng mong từ người y thu được bất kỳ tin tức hữu dụng nào. Phụng Thiện xuất hiện tại đây thời điểm này thực sự gióng lên tín hiệu báo động, biểu thị Trúc Pháp Khánh đã sắp xuống phương Nam, nhưng tự mình lại không hề thu được một chút phong thanh nào cả. Duy chỉ có điểm này cũng khiến gã không thể không cùng Phụng Thiện qua sông lụy đò.
Cau mày hỏi: “Quý giáo cùng Trúc Pháp Khánh đã qua kỳ trăng mật rồi ư?”
Phụng Thiện than: “Không chỉ đơn giản là đã qua thời kỳ trăng mật, Trúc Pháp Khánh đối với tệ giáo chính là tử địch, Thái Ất giáo cùng Dị Lặc giáo thế bất lưỡng lập, để đối phó lão bọn ta bất kể tất cả. Ai! Ta thường đối với người khác ít khi thành thực, trước khi đến đây cũng đã nghĩ một loạt lý lẽ văn hoa để thuyết phục Lưu huynh. Hiện tại gặp mặt Lưu huynh tốt nhất là đem lời thành thật mà nói ra, nếu như Lưu huynh mà không có hứng thú bọn ta chỉ còn cách dựa vào sức bản thân mà quyết đấu với Trúc Pháp Khánh cho đến cùng thôi.”
Tiếp lời, y hạ giọng nói: “Bọn ta hiện tại đã phân nhỏ ra, không để đôi gian phu dâm phụ Trúc Pháp Khánh có được một mục tiêu công kích. Sự việc này gây tổn hại khôn lường đối với thanh uy của tệ giáo, song chỉ cần có thể sát tử Trúc Pháp Khánh, bất kỳ hy sinh nào cũng đáng cả.”
Lưu Dụ nhất thời không thông hỏi: “Nghe như ngữ khí của ngươi, sự việc đối lập Di Lặc giáo thực sự không chỉ là vấn đề của ngày hôm nay. Tại sao ngày trước không cần ẩn núp, hiện tại thì lại sợ hãi kinh hoàng khủng khiếp đến vậy?”
Phụng Thiện thu lại nụ cười trên mặt, hiện xuất thần sắc ngưng trọng, nói: “Nhân vì theo tin tức tình báo của bọn ta, Trúc Pháp Khánh bế nhập tử quan tiềm tâm tu luyện công pháp tối cao Thập Trụ Đại Thừa Công, một khi lão thành công xuất quan, thời thiên hạ không người khống chế nổi. Đương nhiên! Ta chỉ đơn đả độc đấu phát ngôn.”
Lưu Dụ lòng nghĩ cùng đối phương hợp tác chưa chắc đã là không tốt, chí ít cũng nắm rõ trong lòng bàn tay tình huống giữa Thái Ất giáo với Di Lặc giáo, việc mà bản thân gã không biết một chút gì. Đối phó Di Lặc giáo chính nghĩa bất dung cũng là trách nhiệm của Lưu Dụ gã, hiện tại ở Nam phương ngoài gã ra thì còn có ai?
Đoạn nói: “Lệnh sư không ngờ lại coi trọng Lưu Dụ này đến vậy, ta thì có tư cách gì mà trợ giúp quý bang trong việc này?”
Phụng Thiện đáp: “Trước hết ngươi chính là người kế thừa được Tạ gia chỉ định, đương nhiên không cho phép bất kỳ kẻ nào hướng tới Tạ gia để báo phục. Hơn nữa ngươi cũng có ảnh hưởng tại Biên Hoang Tập, mà Biên Hoang lại chính là thông lộ Trúc Pháp Khánh tất phải qua nếu muốn tới Kiến Khang. Chỉ cần ngươi sách động lực lượng của Biên Hoang Tập đối phó với Trúc Pháp Khánh, phối hợp với đoàn cao thủ tinh nhuệ của bổn giáo bao gồm cả sư tôn thì sẽ hoàn toàn chắc chắn khiến Trúc Pháp Khánh vĩnh viễn không thể tới được Nam phương.”
Lưu Dụ lòng nghĩ nguyên lai là như vậy, trọng điểm vẫn là Biên Hoang Tập.
Đoạn hỏi: “Ngươi liệu có nắm được hành động của Trúc Pháp Khánh không?”
Phụng Thiện hân hoan nói: “Đối với địch nhân, bọn ta đương nhiên hoàn toàn thông tỏ. Gần đây đồ nhi của Trúc Pháp Khánh tới Di Lặc sơn tìm Trúc Pháp Khánh, nhưng bởi Trúc Pháp Khánh đang bế quan tu luyện nên không thể gặp mặt. Vương Quốc Bảo ly khai Di Lặc sơn được ba ngày, thì nữ đồ đệ đắc ý “Thiên kiều mỹ nữ” Sở Vô Hạ của Ni Huệ Huy cũng khởi trình tới Nam phương, bọn ta sợ đả thảo kinh xà nên không đối phó với ả. Ấy! Ả yêu nữ này đích thị là vưu vật trên giường của nam nhân, bất luận người nào đã thử qua với ả thì sẽ không còn hứng thú với nữ nhân khác nữa. Lưu huynh có minh bạch không?”
Lưu Dụ trong tim rúng động đã đoán trúng sự việc, quả nhiên ẩn ước có liên quan tới Vương Quốc Bảo, khả năng lớn là nhằm đối phó Mạn Diệu mà tới. Nhân vì Tư Mã Đạo Tử cùng Vương Quốc Bảo rốt cuộc đã phát giác, đoán ra Mạn Diệu có vấn đề. Như vậy yêu nữ này chính thị nhằm thay thế Mạn Diệu.
Sự việc như vậy tất phải lập tức thông tri cho Nhậm Thanh Thị. Ôi! Bất quá có khả năng y thị đã sớm rời khỏi Quảng Lăng. Bản thân chỉ còn một hy vọng duy nhất là tối nay khi quay lại quân xá y thị vẫn còn quấn lấy chăn mà ngủ trên giường, đi rồi về nhanh như hoàng hạc?
Lần này gã đối với tin tình báo chuẩn xác của Phụng Thiện tuyệt không còn ý hoài nghi, trầm giọng nói: “Theo như ngươi ước tính, khi nào thì Trúc Pháp Khánh sẽ khởi trình Nam hạ?”
Phụng Thiện đáp: “Khoảng tầm thời gian một tháng.”
Rồi hưng phấn nói tiếp: “Lưu huynh đã quyết định hợp tác với bọn ta rồi nhé!”
Lưu Dụ nghiêm mặt nói: “Làm sao ta có thể cự tuyêt? Bất quá hợp tác của bọn ta chỉ hạn chế trong vụ việc này thôi, bọn ta tuyệt không phải bằng hữu. Trong vòng một tháng nữa ta sẽ tới Biên Hoang Tập, đôi bên tốt nhất nên ước định thủ pháp liên lạc.”
Phụng Thiện đã sớm có chuẩn bị sẵn, y liền cẩn thận nói ra tín hiệu cùng thủ pháp liên lạc, lại ước định việc hội họp tại Biên Hoang Tập rồi mới cung cấp toàn bộ tin tức tình báo liên quan tới Di Lặc giáo.
Phụng Thiên sau cùng nói: “Bắc Phủ Binh đối với vụ việc này liệu có làm tăng thêm vướng bận gì không?”
Lưu Dụ trong lòng cười khổ, nhưng đương nhiên không để lộ con bài trên tay, nói: “Đợi ta nghĩ xem đã.”
Phụng Thiện vỗ vỗ vai y, rồi tư mình ly khai.
Lưu Dụ ngồi đó đầu nặng như chì, trong đầu nhất thời trống rỗng.