Người khách vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không vì chuyện này mà tức giận.
“Có thể bắt đầu rồi chứ?”
Ninh Đồ ở đằng kia đã ngồi sẵn vào bàn, chuẩn bị xong kim bạc và dược liệu, mỉm cười hỏi.
“Anh có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.” Người đến thờ ơ nói.
“Vậy được, bây giờ tôi tuyên bó, trận chiến y thuật chính thức bắt đầu.” Vũ Văn Mặc hét lên.
Ngay khi những lời này rơi xuống, Ninh Đồ ngay lập tức kéo cánh tay của người trước mặt, bắt đầu bắt mạch và chẩn đoán cho anh ta, sau đó nhanh chóng rút kim ra và bắt đầu châm kim.
Nhưng giây tiếp theo…
‘Vút vù vù vù…
Nhiều âm thanh vỡ vụn kỳ lạ vang lên.
Sau đó, lại nhìn thấy ánh sáng bạc phía người đó nhấp nháy liên tục, chỉ nhìn thấy người đó nâng tay lên, hàng trăm chiếc kim bạc từ túi kim quanh thắt lưng vung ra.
Những chiếc kim bạc này như một con dao găm đâm chính xác vào cơ thể của năm mươi bệnh nhân trước mặt.
Trong phút chốc, tắt cả mọi người đều run lên.
Chỉ nhìn thấy người đó lại nhảy bổ lên, giống như có một con rồng vòng quanh cơ thể anh.
Một lúc sau, toàn bộ kim bạc mà anh đã châm trêи người những người này toàn bộ đều bị thu lại, nhưng người đó vẫn đứng yên tại chỗ.
“Thắng thua đã rõ rồi.” Anh thờ ơ nói.
Ninh Đồ sững sờ.
“Đại đồng châm pháp!” Liễu Như Thi tại hàng ghế ở phía xa hét lên thất thanh.
“Cái gì?” Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh, Bích Nhàn và Lý Tử Vân ở bên này toàn bộ đều sững sờ.
Cả khán phòng cũng chết lặng.
“Đó là cái gì?”
“Xiếc ảo thuật sao?”
“Xong rồi sao?”
Mọi người đều vô cùng sửng sốt, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Duy chỉ có nhiều bác sĩ Trung y lớn tuổi trêи băng ghế của ứng cử viên mới nhìn ra được manh mối.
“Khỏi rồi, tôi khỏi rồi sao?”
“Thắt lưng của tôi không còn đau nữa!”
“Ngực của tôi không còn đau nữa.”
“Hả? Tay của ta hồi phục từ khi nào vậy?”
Các bệnh nhân đó lần lượt thót lên, tất cả đều vui mừng trước sự thay đổi đột ngột của mình.
Và giọng nói của những người này cũng khiến trái tim của người trong toàn bộ hội trường như muốn thắt lại, khó có thể bình tĩnh được.
“Hai mũi kim! Mỗi người hai mũi kim!”
“Bệnh của những bệnh nhân này … đã lành rồi sao?”
“Không thể nào?”
“Bác sĩ Ninh Đồ thậm chí đến bệnh nhân đầu tiên còn chưa khám xong!”
“Trước sau chỉ có hơn mười giây đã kết thúc rồi sao?”
Tiếng kinh ngạc nối tiếp nhau.
Ánh mắt của mọi người nhìn người đó đều tràn đầy sự: kinh ngạc.
Hoa Đà tái thế cũng không được như vậy, đúng không?
Vũ Văn Mặc và những người khác đều có biểu hiện nghiêm túc và muốn lên trước để chẩn đoán, nhưng lại bị người đó ngăn cản.
“Chẩn đoán của các ông không đủ công bằng. Tôi muốn nhờ cô Liễu Như Thi chẩn đoán kết quả bệnh tình của những người này.”
“Ý của anh là gì?” Bích Nhàn tức giận mắng.
“Ý nghĩa rất đơn giản. Các ông đến cả cuộc khảo nghiệm do mình tổ chức cũng không thể bảo vệ được sự công bằng. Ông nghĩ rằng tôi còn có thể tin tưởng các ông sao?”
Ngay khi những lời này rơi xuống, máy người ngay lập tức cứng họng.
“Cô Liễu, có có tiện không?” Người đó hỏi Liễu Như Thì.
Liễu Như Thi cười nhạt, sau đó chậm rãi đứng dậy gật đầu: “Đây là vinh hạnh của tôi!”
Nói xong, thì sải bước đến.
Chỉ nhìn thấy cô ấy đưa ngón tay ngọc ngà lên, búng ngón tay, một sợi tơ mỏng như tơ nhện bay ra, quấn lấy cổ tay của bệnh nhân, sau đó nhắm mắt chẩn đoán bệnh.
“Huyền tơ chẩn mạch sao?”
Có người kinh ngạc nói.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ cho thấy trình độ y thuật của Liễu Như Thi không hẳn là thua kém so với các bác sĩ thiên tài, có người từng nói nếu như được bình chọn thì ít nhất cô ấy cũng sẽ lọt vào top 3.
Không hỗ danh là cháu gái của Dược Vương…
Liễu Như Thi tuân theo luật, chẩn đoán cho từng người một.
Ninh Đồ ở đẳng kia cũng không chẩn đoán tiếp nữa mà hồi hộp nhìn về phía bên này.
Nếu như bệnh của người nào đó chưa được chữa lành vậy thì có nghĩa là người đó đã thua rồi, anh ta cũng không cần phải chữa trị nữa, nếu như tất cả bọn họ đều khỏi bệnh vậy thì càng không cần phải điều trị nữa.
Chỉ là 50 người đã được chữa lành trong mười giây này sao?
Thật nực cười!
Người này là thần tiên sao?
Sẽ không ai tin vào điều đó!
nhưng…
Khi Liễu Như Thi xem mạch xong cho người cuối cùng, cô ấy mở đôi mắt mùa thu ra, mỉm cười nói.
“Năm mươi người này hiện tại đã bình phục rồi. Không ai bị bệnh cả. Người thắng cuộc chính là vị bác sĩ này!”
Âm thanh rơi xuống một cách rõ ràng, hội trường im lặng như tờ.
Khuôn mặt Ninh Đồ tái xanh vô cùng.
Còn người đó thì xoay người, rút kim bạc đi về phía Ninh Đồ, giọng nói lạnh lùng phát ra.
“Theo như lời hứa, tư cách hành y của anh… tôi đã tước đoạt rồi!”