Quỳnh Nương cười nói: “Để lại một vò, ngửi đã thấy thơm rồi.”
Hoa Tần lại lui ra phía sau một bước, che mũi nói: “Ta vốn không biết uống, ngửi mùi rượu cũng có men say, cảm tạ ý tốt của công chúa, ta có chút mệt mỏi, về nghi viên nghỉ ngơi trước.”
Quỳnh Nương nghe xong cũng không giữ lại, làm theo lễ tiết của nữ chủ nhân, đưa Hoa Tần ra khỏi phủ, vừa đi vừa hỏi: “Nghe nói Hoa Tần xuất thân y dược thế gia, vô cùng am hiểu thảo dược và mát xa?”
Hoa Tần khẽ cười: “Chỉ là tai nghe mắt thấy, học một vài công phu đơn giản tiêu trừ mệt mỏi cho thánh thượng thôi, không đảm đương nổi hai chữ am hiểu.”
Quỳnh Nương lại thân thiết cầm lấy bàn tay Hoa Tần, tỉ mỉ đánh giá ngón tay dài của nàng ta: “Vừa nhìn là biết có lực, hôm nào tiện thì dạy ta vài chiêu xoa bóp đi, gần đây Vương gia rất nhiều công sự, cũng mệt mỏi cần thư giãn.”
Hoa Tần để nàng cầm một lúc, sau đó không lộ dấu vết mà rút tay lại, cười nói: “Đó là đương nhiên, chỉ cần công chúa không chê cái này mệt tay, ta sẽ dạy ngươi.”
Hai người vừa nói vừa cười, đi tới cửa phủ, Quỳnh Nương nhìn Hoa Tần lên xe ngựa, chậm rãi chạy đến hướng nghi viên…
Lại nói về Hoa Tần, đến nghi viên xuống xe ngựa, không về sân của mình mà đi bái kiến Tĩnh Mẫn Phi.
Lúc này Tĩnh Mẫn Phi đang uống trà, được người hầu hạ, cởi giày tháo vớ ngâm chân.
Thấy Hoa Tần tiến vào, bà phất tay ý bảo người hầu rời đi, sau đó hỏi: “Chỉ có một mình ngươi về, vạn tuế ở lại Lang Vương phủ?”
Hoa Tần kính cẩn trả lời: “Vạn tuế đang rất hứng thú, nghe nói Lang Vương phủ có rượu địa long bèn sai người đào hai vò lên, xem ra không tận hứng là sẽ không lên kiệu về cung.”
Tĩnh Mẫn Phi khép mắt, dùng chân nhẹ nhàng lay cánh hoa trong chậu vàng, lại nói tiếp: “Ngươi có ở bên cạnh nhìn thánh thượng uống rượu không?”
Hoa Tần cúi đầu: “Không ạ, hình như vạn tuế muốn tâm sự với Lang Vương, không thích thần thiếp ở bên quấy rầy nên bảo thần thiếp về trước, có điều thần thiếp thấy người hầu vương phủ cầm vò rượu đi đưa rượu, chính là hương vị của rượu địa long ủ mười năm, không nhận sai được.”
Hoa Tần nói xong, thấy Tĩnh Mẫn Phi vẫn khép hờ mắt, còn nói thêm: “Trước khi đi, thần thiếp có đi qua vò rượu, ngửi thôi mà còn không chịu được… mong nương nương cứ yên tâm.”
Tĩnh Mẫn Phi lại chỉ cười, nhẹ giọng nói: “Theo lý mà nói, vạn tuế đi tuần, nên có hoàng tử đắc lực ở lại thủ trong kinh thành, ngươi cũng biết, vì sao hoàng đế để Tam hoàng tử lại thủ kinh thành, lại đưa Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đến không?”
Hoa Tần nói: “Thánh thượng yêu thương hai vị hoàng tử, vì vậy mang theo bên người làm bạn.”
Khoé miệng Tĩnh Mẫn Phi giật giật, lộ ra nụ cười lạnh lẽo: “Đương kim thánh thượng cũng trải qua khó khăn mới có thể thượng vị. Các hoàng tử lục đục với nhau, những thủ đoạn của thánh thượng lúc trẻ sợ là còn thuần thục hơn Đại hoàng tử Nhị hoàng tử. Lần trước Đại hoàng tử không kiểm điểm, thánh thượng giận dữ, đoạt đi ngôi vị Thái Tử của hắn, đến nay vẫn chưa sắc phong tân Thái Tử. Còn Nhị hoàng tử tài đức vẹn toàn, xưa nay được triều thần kính trọng, nếu ở lại kinh thành, chỉ sợ cuộc sống của vạn tuế không an ổn, không thể an hưởng gió lạnh mưa lớn của Giang Đông, nhớ lại chuyện cũ triền miên với người xưa. Nhi tử quá hiền đức, thánh thượng há có thể không đề phòng? Hiển nhiên phải dẫn theo bên người để ngừa vạn nhất.”
Hoa Tần nghe vậy, thấp giọng nói: “Nhị hoàng tử có thiên mệnh phù hộ, nếu thành công ở kinh thành, chỉ sợ Đại hoàng tử có nhà nương thân của Hoàng Hậu chống lưng sẽ ngăn cản giữa đường, còn lúc này thiên thời địa lợi nhân hoà, có nương nương ở đây, nhị điện hạ nhất định có thể đăng quang ngôi vị, tâm như ý nguyện.”
Nụ cười trên mặt Tĩnh Mẫn Phi nhu hoà đi đôi chút, ánh mắt sáng ngời: “Nhị hoàng tử có thể đến ngày sung sướng không thì phải xem biểu hiện của Hoa Tần. Trời cho mà không lấy, ngược lại sẽ thành hại. Hôm nay đã chuẩn bị đủ, xem vận khí của chúng ta thế nào rồi?”
Có điều đợi đến buổi tối cũng không thấy vạn tuế trở về.
Hoa Tần vẫn ở chỗ Tĩnh Mẫn Phi, trong lòng cũng lo sợ bất an, nhưng theo bóng đêm càng đậm, trái tim Tĩnh Mẫn Phi lại càng yên ổn.
Bà đã nắm chắc mười phần, lâu vậy mà vạn tuế chưa về, hẳn là đã thành công rồi!
Cuối cùng đêm khuya, vạn tuế say mèm được người đưa về biệt viện của mình nghỉ ngơi, cũng không lật thẻ bài thị tẩm.
Tĩnh Mẫn Phi cẩn thận hỏi thăm, nghe nói vạn tuế vẫn chưa mở mắt, ngay cả canh giải rượu cũng không uống.
Bà ta cười lạnh, thủ đoạn của Lang Vương rất hay, có bản lĩnh đưa vạn tuế hôn mê bất tỉnh về, muốn thoát khỏi can hệ sao?
Vì thế Hoa Tần lĩnh mệnh, tự tay nấu canh giải rượu đưa đến cho vạn tuế.
Hoa Tần đàn được sủng ái, hiển nhiên Văn Thái An không tiện ngăn lại, nhưng Hoa Tần đi vào chưa được bao lâu đã truyền đến tiếng kêu khàn khàn của Hoa Tần khàn: “Người đâu mau tới, thánh thượng ngất xỉu!”
Theo tiếng kêu sợ hãi này, đèn dầu trong đại điện đột nhiên sáng trưng, rất nhiều thái giám vội vàng đi lại giữa các sân, Tĩnh Mẫn Phi là người đầu tiên chạy đến bên giường thánh thượng. Tiếp theo mấy ngự y thở hồng hộc chạy tới bắt mạch cho thánh thượng, ngay sau đó các đại thần đi theo vua cũng nháo nhào đến ngoài cửa, vừa bất an chờ vừa hỏi nhau, có vài đại thần kéo lấy một thái giám hỏi bây giờ thánh thượng thế nào, gương mặt thái giám đưa đám, nói thánh thượng vẫn hôn mê, ngự y đang chẩn trị.
Trong phòng ngủ, mấy ngự y vây quanh thánh thượng, thỉnh thoảng lại bắt mạch, xem xét tình huống, thấp giọng bàn bạc.
Tĩnh Mẫn Phi ngồi bên cạnh thánh thượng, hai tay không ngừng xoắn lại, nhìn mấy ngự y vây quanh thánh thượng, vừa bắt mạch vừa nhỏ giọng nói chuyện, hỏi: “Thánh thượng làm sao vậy, sao lại ngất xỉu?”
Mấy ngự y lại thương lượng một phen, một ngự y để râu dài do dự nói: “Bẩm nương nương, hình như thánh thượng… thánh thượng trúng độc?”
“Độc? Thánh thượng trúng độc gì?” Tĩnh Mẫn Phi hỏi bằng thanh âm sắc nhọn, các đại thần chờ bên ngoài cũng nghe được giọng Tĩnh Mẫn Phi, nổi lên một trận xôn xao.