Lời này của em ấy có ẩn ý.
“Em đang ám chỉ em gái Nguyên Doanh?”
“Cô ta có bệnh về tâm lý, không thích em và Nguyên Doanh ở bên nhau… Em không muốn Nguyên Doanh dẫn theo cô ta.””Bên anh vừa lúc cần phòng tài vụ tới nơi khác kiểm toán, trước mười giờ Bạch Minh Châu sẽ rời khỏi Đà Nẵng. Chiều nay anh sẽ thông báo cho Nguyên Doanh. Điều gì có thể làm anh đều sẽ làm cho em, còn việc Nguyễn Doanh có đồng ý hay không thì anh không dám đảm bảo.”
Cổ Ngọc Vy nghe được lời này lập tức cảm động suýt rơi nước mắt.
Anh trai cô sắp xếp mọi chuyện luôn nhanh gọn rõ ràng, sắm rền gió cuốn,
“Nếu Bạch Minh Châu bị anh điều đi rồi thì chiều em sẽ nói cho Nguyễn Doanh.”
“Ừ, vậy chờ tin em.”
Cổ Ngọc Vy mim cười rời đi, thời điểm ra đến cửa, Cố Thành Trung chợt gọi cô lại.
“Ở bên Nguyên Doanh em thật sự vui vẻ sao?” Cố Ngọc Vy nghe thấy câu này, cơ thể run bắn lên.
Cô nắm chốt cửa, dần dần siết lại, xương cốt đều nhói đau.
“Hôm qua em khóc rất đau lòng, là vì Nguyên Doanh đúng không? Anh sẽ không hòi thăm chuyện riêng của em và cậu ta, anh tôn trọng riêng tư của em.Cậu ta là anh em của anh, còn em là em gái của anh, Cả hai người đều rất quan trọng với anh, nhưng dù sao cậu ta cũng là đàn ông, còn em là một cô gái, Nam nữ bên nhau, nữ giới luôn chịu thiệt hơn.”
“Anh và anh hai đều yêu thương em, tuy không có quan hệ huyết thống nhưng em chính là em gái duy nhất của hai anh. Em có thể coi như anh là kẻ cuống em gái, nhưng anh không khoa trương như Nguyên Doanh. Con gái trường thành rồi sẽ có bí mật nhỏ của riêng mình. Anh có thể cho em đủ không gian, nhưng.. anh ba không thể nhìn em chịu tùi thân, em và Trúc Linh, và cả Thanh Hoàn, chính là những người con gái quan trọng nhất cuộc đời này của anh.”
Cổ Ngọc Vy nghe những lời này, vành mắt nóng lên, nước mắt tí tách rơi xuống.
Cô không dám quay lưng lại, sợ sẽ không nhịn được mà nói cho Cổ Thành Trung nghe chuyện ngày hôm qua.
Cô chỉ có thể nuốt hết tủi thân của mình vào trong bung
“Anh… Cảm ơn anh, Đời trước em chắc chắn phải tích nhiều phúc đức lắm nên đời này mới có được các anh trai luôn đối tốt với em như vậy. Em không tủi thân gi đâu, nếu có em nhất định sẽ nói với anh.””Em và Nguyên Doanh… dù vui vẻ hay đau lòng… em đều sẽ lựa chọn người này. Em đã quen theo bước chân anh ấy, nhìn bóng dáng anh ấy. Em biết tình yêu của mình rất hèn mọn, một người phụ nữ mặt dày đi theo sau lưng một người đàn ông, dễ khiến người ta chế cười. Nhưng em không để bụng. Anh, em thật lòng yêu anh ấy, em tin anh ấy cũng sẽ đối xử tốt với em.”
Cô gắng sức nhin xuống run rẩy thút thít, giả vời bình tĩnh nói.
Cổ Thành Trung thông minh như vậy, sao có thể không nghe ra sự run rẩy trong giọng nói của cô.
Anh hận mình không thể đứng dậy đi tới trước mặt cô, giúp cô lau nước mắt.
Nhưng anh lại nhịn xuống. Cố Ngọc Vy tuy là một cô gái, nhưng có đôi khi con bé còn kiên cường cô chấp hơn cả đàn ông.
Anh siết chặt bút mày, giọng nói hơi khàn khàn: “Vậy thì tốt rồi, mặc kệ em có đi bao xa, đừng quên anh ba nơi đây vẫn mãi mãi là chỗ dựa của em.”
“Anh… Nếu có một ngày Nguyên Doanh làm ra chuyện rất có lỗi với em, mong rằng anh… Đừng vì em mà làm rạn nứt tình cảm anh em. Xin anh hãy ti tường em gái anh, em có khả năng xử lý tốt mọi chuyện, được không anh?”Cổ Thành Trung nghe vậy, rơi vào yên lặng thật lâu.
Cổ Ngọc Vy nói lời này không phải giả thiết, mà tựa hổ đã dự đoán trước được tương lai.
Anh không biết mình có nên đồng ý hay không. Một lúc lâu sau, anh nặng nề lên tiếng.
“Được.”
Cảm ơn anh ba.”
Cố Ngọc Vy nhẹ thở ra một hoi, mo cửa đi ra ngoài.
Cổ Thành Trung nhìn cánh cửa đã đóng lại, khẽ thở dài trong lòng.
“Em gái ngốc. Anh tin em có thể xử lý tốt, nhưng anh không tin minh có thể nhẫn nhịn được…”
Bốn giờ chiều, Cổ Ngọc Vy nhắn tin tới, hai người muốn đồng hành cùng họ.
Cổ Thành Trung sắp xếp máy bay tư nhân, Hứa Trúc Linh nghe tin này thì thất vọng một lúc lâu. Cổ Thành Trung mãi mới ép được Hữa Trúc Linh chịu nói ra tình hình thực tế.
“Trên máy bay. có cơm mà. Lần truớc em ăn, cảm thấy hương vị không tệ lắm. Em còn tường lần nàycó thể ăn tiếp nên buổi tối không ăn cơm.”
Cố Thành Trung nghe vậy, đấu chày ra hai vạch đen, cô thể mà vẫn nhớ mãi không quên cơm trên máy bay.
Cổ Thành Trung đen mặt, đành đặt bốn vé máy bay khoang hạng nhất.
Hứa Trúc Linh sướng rơn, lập tức kéo hành lý lên xe.
Bốn người hội hợp ở sân bay, nửa tiếng sau tới sân bay Phú Quốc.
Mọi người ở khách sạn cà đêm, ngày hôm sau mới khởi hành đến bán đảo trên biển.
Nhiệt độ không khí ở Phú Quốc rõ ràng ấm áp hơn Đà Nẵng nhiều, đặc biệt là bán đảo được nước biển bao quanh, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm nhỏ, càng có vẻ ấm áp hơn nhiều.
Nơi này cử như đang đầu thu, rất nhiều người chỉ mặc một cái áo khoác mòng, thâm chỉ có người còn tắm nắng trên bờ cát. Hứa Trúc Linh lần đầu nhìn ngắm cành đẹp như vậy, vui vẻ khôn xiết, kéo Có Ngọc Vy chạy khắp nơi trên bờ cát.