Mạnh công công kể rõ một năm một mười đoạn hội thoại kia sau đó cẩn thận nhìn vẻ mặt của Thẩm Úc.
Chỉ nhìn biểu cảm trên mặt Thẩm Úc thì Mạnh công công không thể nhìn ra gì cả, ông luôn luôn theo cạnh Thương Quân Lẫm nên thời gian tiếp xúc với Thẩm Úc vẫn khá nhiều nên ông biết y là một người sẽ làm nên chuyện lớn trong sự thầm lặng. Ông dám nói với Thẩm Úc cũng là vì ngày thường ông cũng thấy cách Thẩm Úc cư xử với Thương Quân Lẫm nên cũng biết y cũng có tình cảm với Thương Quân Lẫm, ông không muốn chỉ vì Việt Vương mà giữa hai người lại có những hiểu nhầm không đáng có.
“Ta biết rồi, đã làm phiền Mạnh công công rồi.” Thẩm Úc đặt chum trà trong tay xuống, lúc chum trà và mặt bàn va chạm với nhau thì đã phát ra tiếng vang trong trẻo.
“Quý quân, nô tài đành nói một câu không nên nói vậy, tình cảm giữa ngài và bệ hạ nô tài cũng đã thấy được, rõ ràng Việt Vương đang bị kích thích nên những lời hắn ta nói cũng không thể xem là sự thật được nhưng trong nhà chưa tỏ thì ngoài ngõ đã tường, bệ hạ nghĩ gì trong lòng thì cũng chỉ có một mình bệ hạ biết rõ, nô tài nói những chuyện này ra cũng chỉ là vì muốn quý quân và bệ hạ sẽ luôn luôn hòa thuận.”
Ý của Mạnh công công đã rất rõ ràng, bất kệ những gì Việt Vương nói là thật hay thì chỉ cần khiến bệ hạ cho rằng những điều đó là giả là được, cùng với đó ông cũng hi vọng Thẩm Úc sẽ sớm ngày giải quyết ngăn cách trong lòng của bệ hạ, chỉ có như thế thì hai người mới có thể dài lâu.
Mạnh công công ở trong cung đã đủ lâu rồi nên cũng xem như là hiểu được một chút suy nghĩ của đế vương, ông hiểu rằng nếu một khi hạt giống của sự nghi ngờ đã được gieo xuống thì sẽ rất khó để có thể nhổ ra.
Ông đã nhìn Thương Quân Lẫm bước từng bước cho đến hôm nay, mãi mới có một người xuất hiện ở bên cạnh hắn và cũng muốn tốt cho hắn như Thẩm Úc nên ông không muốn đứng giữa gây phiền toái, đẩy Thẩm Úc ra xa hắn hơn.
Từ thái độ của Mạnh công công thì Thẩm Úc đã cảm nhận được ông cũng đang đứng về phía y, y không nhịn được mà cảm thán ở trong lòng, ở bên cạnh của Thương Quân Lẫm đã có người hết lòng suy nghĩ vì hắn, thật tốt quá.
“Ta đã hiểu những lời của Mạnh công công rồi, Mạnh công công cứ yên tâm, bệ hạ là người mà ta đã lựa chọn rồi nên đương nhiên ta sẽ không cho phép có người đứng giữa châm ngòi chia rẽ quan hệ giữa hai chúng ta, bất kể là xuất phát từ mục đích gì thì cũng không được, còn Việt Vương chỉ là một con châu chấu sau thu* mà thôi, dù bây giờ có thể nhảy thì cũng còn nhảy được mấy ngày nữa chứ?” (Hình như vòng đời của châu chấu là trứng vào mùa hè, ở trong trứng qua thu đông rồi nở vào cuối Xuân đầu hè, sau đó sống được tầm 2 tháng nữa, chắc vừa sang thu rồi ngụm, hoặc đơn giản là mùa thu thu hoạch hết lúa rồi châu chấu chết đói.)
Thẩm Úc nói thế là để khiến Mạnh công công yên tâm, y không giải thích đến cùng thì giữa mình và Việt Vương có có chuyện đó hay không nhưng từ trong ra ngoài lời nói của y đều đang biểu hiện một ý rất rõ ràng đó là y không hề để Việt Vương vào mắt.
Mà nếu đã không đặt hắn ta vào mắt thì đương nhiên tương lai cũng sẽ không xảy ra những chuyện Việt Vương đã nói.
Còn những chuyện đã xảy ra rồi thì dù đó là sự thật thì thế nào chứ, thời niên thiếu có ai mà lại không có thời điểm mù mắt? Hơn nữa ông còn nhớ lúc quý quân còn chưa vào cung thì Ẩn Long Vệ đã dâng mật báo lên nói quý quân chịu để ý đến Việt Vương là vì hắn ta có chút giống bệ hạ.
Hiện giờ bệ hạ chân chính quý quân chỉ cần giơ tay là có thể với tới, hơn nữa tình cảm giữa quý quân và bệ hạ cũng càng ngày càng tăng lên, một kẻ hèn như Việt Vương thì tính là gì đây?
Sau khi đến chỗ Thẩm Úc một lúc thì sự lo lắng trong lòng Mạnh công công cũng dần được buông xuống, chỉ cần hai vị chủ nhân chịu tâm sự với nhau thật tốt thì bất kể những kẻ khác có muốn dùng mưu ma chước quỷ gì cũng không thể thành công được.
“Công tử, bệ hạ có bởi vì những lời nói của Việt Vương mà sinh ra hiểu lầm với ngài hay không?” Nghe Mạnh công công nói xong, Mộ Tịch cũng không nhịn được mà lo lắng.
“Sẽ không đâu.”
“Công tử cũng không thể quá buông lỏng được,” Thấy dáng vẻ không thèm để ý của Thẩm Úc, Mộ Tịch cũng thấy hơi nóng nảy, “Trong truyện đều bảo là có rất nhiều chuyện vì không thể nói chuyện với nhau để giải quyết kịp thời cho nên mới dẫn tới việc hiểu lầm càng ngày càng sâu sắc hơn, cuối cùng trở thành những mâu thuẫn không thể hòa giải đó công tử.”
“Trong truyện là trong truyện, ta đã nói chuyện này với bệ hạ rồi, bệ hạ sẽ nhìn rõ mọi việc, sẽ không vì mấy câu nói của Việt Vương mà hiểu nhầm.”
“Công tử đừng có coi khinh mấy câu nói này, càng đứng ở trong câu chuyện đó thì sẽ lại càng khó có thể hiểu được, có lẽ trong các chuyện khác thì bệ hạ có thể hiểu rõ nhưng những chuyện liên quan đến công tử thì chưa chắc đâu.”
“Vì sao?”
“Bởi vì bệ hạ yêu công tử đó, người đã rơi vào bể tình rồi thì sẽ không nhịn được mà cứ lo được lo mất, dù trong lòng đã biết là giả và không nên tin nhưng thật sự không hề để ý đến chút nào lại là một điều rất khó.” Mộ Tịch nói đạo lý một cách rõ ràng.
“Mộ Tịch hiểu nhiều như vậy có phải là vì đã thích ai rồi hay không?” Thẩm Úc nhướng mày, “Nếu là thật sự có rồi thì chắc chắn ta sẽ tổ chức một hôn lễ lòng trọng cho ngươi để ngươi được gả đi một cách vẻ vang.”
“Công tử đừng trêu chọc nô tỳ mà, nô tỳ không thích ai cả và cũng không định gả chồng, công tử đã đồng ý để nô tỳ ở lại bên cạnh để hầu hạ rồi mà, nô tỳ biết nhiều như vậy chắc cũng là vì đọc truyện quá nhiều.” Nói đến khúc sau vẻ mặt Mộ Tịch có chút thẹn thùng.
Thẩm Úc thích đọc truyện nên Thương Quân Lẫm đã đặc biệt sắp xếp một cung nhân sẽ ra ngoài cung mua các thể loại truyện vào mỗi tháng, Mộ Tịch và những tỷ muội thân thiết thi thoảng cũng sẽ nhờ cung nhân chuyên mua truyện kia mua thêm cho mình một vài quyển, nàng là đại cung nữ của Cung Ngọc Chương nên đương nhiên cung nhân kia cũng sẽ không từ chối nàng.
Lúc Mộ Tịch lắp bắp nói ra chuyện mình nhờ người khác mua truyện giúp thì đã thấp thỏm chờ Thẩm Úc xử lý.
Thẩm Úc nhìn nàng đầy buồn cười: “Nhìn ta như vậy làm cái gì? Công tử nhà ngươi nhỏ mọn như vậy sao, đến cả truyện mà cũng không cho mấy người xem nữa, trong cung cũng đâu có luật cấm đọc truyện đâu.”
Mộ Tịch thở phào nhẹ nhõm, không phải nàng sợ Mộ Tịch sẽ trách phạt mình mà chỉ là lo lắng cho mối quan hệ giữa Thẩm Úc và bệ hạ, thân là tỳ nữ của Thẩm Úc nên đương nhiên nàng sẽ không muốn công tử nhà mình sẽ phải chịu ấm ức vì dăm ba câu nói của Việt Vương.
Bắc Mạc rơi vào tình trạng loạn từ ngay bên trong, một cơ hội tốt như vậy thì đương nhiên Đại Hoàn sẽ không bỏ qua, những cọc ngầm chôn sâu trong Bắc Mạc cũng bắt đầu hành động để quấy cho nước đục hơn nữa.
Túc Bắc quân cũng không hề nhàn rỗi, bọn họ cũng nhân cơ hội đang loạn lạc để cắn Bắc Mạc vài ngụm, có đôi lúc sẽ nguỵ trang thành một trong số lực lượng đang tranh giành đó để đi quấy rối những lực lượng còn lại.
Có sự dòm ngó của giặc ngoài nhưng Bắc Mạc không những không đoàn kết hơn mà ngược lại lại càng rối loạn hơn.
Trong phòng Ngự Thư, Thẩm Úc đưa hộp đồ ăn tới để ăn chung với Thương Quân Lẫm, từ sau lần trước, nếu như Thương Quân Lẫm quá bận rộn thì Thẩm Úc sẽ đưa đồ ăn đến đây để ngồi ăn chung với hắn.
Thương Quân Lẫm ước gì được dính lấy Thẩm Úc suốt ngày nên đương nhiên cũng sẽ không phản đối, nếu không phải do Thẩm Úc không chịu ở lại phòng Ngự Thư khi ở đó còn có những đại thần khác thì Thương Quân Lẫm đã đặt một cái trường kỷ ở ngay trong phòng Ngự Thư để y nằm luôn rồi.
Đã sắp đến ngày ăn Tết rồi, nếu là năm vừa rồi thì trong triều đã bắt đầu nghỉ ngơi rồi nhưng vì tình huống năm nay khá đặc thù, một bên là chuyện của Bắc Mạc rồi một bên lại là chuyện của Việt Vương nên các đại thần cũng không thể không tiếp tục làm việc.
Ăn cơm xong, Thẩm Úc đang ngồi lại thêm một lúc nữa thì thấy trên bàn làm việc có một cuốn sổ con đã được mở ra, nội dung bên trong chính là những chuyện ở Bắc Mạc.
Thẩm Úc cầm lấy sổ con, sau khi đọc xong thì y đã nói: “Nội chiến sẽ khiến Bắc Mạc tiêu hao rất nhiều lực lượng, bệ hạ có có ý định nhân cơ hội này để làm gì đó hay không?”
“Nếu là muốn hoàn toàn tấn công để hạ gục Bắc Mạc thì vẫn còn hơi khó khăn, nhưng mà nếu cuộc nội chiến này lại kéo dài thêm chút nữa thì có lẽ chúng ta có thể thử một lần.” Thương Quân Lẫm đi tới rồi đứng ở phía sai người của Thẩm Úc.
“Ở Bắc Mạc bệ hạ còn có bao nhiêu người?” Thẩm Úc chỉ chỉ vào trong sổ con.
“Nếu không thể bắt được Bắc Mạc ngay trong một lần thì chắc ngài cũng không ngại việc trước tiên chọn ra một vị dễ khống chế rồi đưa người đó trở thành quân vương của Bắc Mạc đâu nhỉ, sau đó cứ từ từ mưu tính thêm cũng được.”
So với việc hao tài tốn của để mở chiến tranh thì nếu có thể có được một biện pháp hòa bình hơn thì đương nhiên lại càng tốt hơn.
Thẩm Úc quay đầu lại, đôi tay y chống ra phía sau rồi thân thể cũng hơi ngửa ra sau để nhìn thẳng vào đôi mắt của Thương Quân Lẫm: “Đây là một cơ hội rất tốt, hiện giờ các lực lượng ở Bắc Mạc vẫn đang hỗn chiến với nhau nên sẽ không có kết quả trong một sớm một chiều được, nếu bệ hạ không ngại chờ thêm thì cứ chờ đến lúc bọn họ tiêu hao đến gần như cạn kiệt đã rồi lại thả tiếng gió ra bảo mình tình nguyện trợ giúp bọn họ, lấy danh nghĩa giúp đỡ để tiến vào Bắc Mạc, nếu người được trợ giúp kia biết điều chút thì trước hết cứ kí hiệp ước hòa bình trước đã, còn nếu không biết thì quân đội của Đại Hoàn cũng đã tiến vào bên trong Bắc Mạc rồi cho nên dù có muốn làm gì thì cũng sẽ dễ dàng hơn hiện tại rất nhiều.
Đôi tay đang chống ở phía sau người của Thương Quân Lẫm chậm rãi nhích tới gần.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần hơn nên cũng có thể nghe thấy tiếng đối phương hô hấp, vào khoảnh khắc chóp mũi của hai người chạm vào nhau thì người đàn ông đã nói với chất giọng khàn khàn:
“Trong một khoảnh khác trẫm đã cảm thấy những gì Chư Vọng nói đều là sự thật.”