Miêu Nghị nghiến răng nghiến lợi nói:
– Là gia gia của ngươi, là gia gia của ngươi và đám Mục Phàm Quân liên thủ giết.
Vân Tri Thu giật mình:
– Không có khả năng!
– Không có khả năng? Ta vừa liên hệ với bọn họ, chính bọn họ chính miệng thừa nhận, ngươi có biết hiện tại bọn họ nấp ở đâu không? Bọn họ bị đuổi vào trong địa ngục, hôm nay nấp trong luyện ngục chi địa! Mẹ kiếp, tức chết ta!
Miêu Nghị há mồm thở dốc.
Vân Tri Thu há hốc mồm trong chốc lát, lại lấy tinh linh liên hê Vân Ngạo Thiên, liên hệ xong còn không dám tin.
Thấy Miêu Nghị tức giận không nhẹ, lại an ủi hắn:
– Ngưu Nhị, đừng tức giận, đây là bọn họ tự tìm, cứ để bọn họ tự sinh tự diệt trong địa ngục đi, không đáng tức giận vì bọn họ.
– Ta…
Miêu Nghị chỉ vào mũi mình, hắn mới không muốn quản mấy lão vương bát đản kia, mấu chốt chính là hắn bị mấy lão vương bát đản lôi xuống nước, hắn vẫn không nói chân tướng, vỗ vỗ ngực mình, dở khóc dở cười nói:
– Được rồi! Không giận, ta không giận! Ta đi tìm Hồng Trần tiết tà hỏa.
Vân Tri Thu sụ mặt, nói:
– Ngươi muốn đi thì đi, đừng mang loại chuyện hạ lưu này nói trước mặt ta, thối không chịu nổi.
Miêu Nghị rời đi, Vân Tri Thu tức giận mắt tròn mắt đẹp.
Miêu Nghị thật đi tìm Hồng Trần, hắn chỉ ngồi trong đình viện nói chuyện với Hồng Trần.
– Ta giao công pháp Cửu Trọng Thiên cho ngươi, thế nào rồi?
– Vẫn tu luyện, ngươi cũng không hỏi chuyện này, có việc?
Miêu Nghị trầm mặc trong chốc lát, nói:
– Ta cũng muốn tu luyện Cửu Trọng Thiên, ngươi từng có kinh nghiệm tu hành, cho nên muốn thỉnh giáo ngươi chỉ điểm.
Hồng Trần cười cười, nói:
– Có nghi vấn gì cứ hỏi đi.
Miêu đại quan nhân không cần lãng phí thời gian, lúc này bắt đầu thỉnh giáo, sau khi thăm dò pháp môn tu hành, hắn ngồi vận hành công pháp trong đình viện.
Hồng Trần chỉ ngồi bên cạnh, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn hắn.
Ngay từ đầu khá tốt, một giờ sau Hồng Trần nhíu mày, phát hiện Miêu Nghị có chút không thích hợp, sắc mặt không đúng, phát hiện nửa bên mặt Miêu Nghị nửa đỏ, nửa lam.
Miêu Nghị cũng phát hiện không đúng, phát hiện pháp nguyên trong người chấn động, pháp nguyên có tinh điểm màu đỏ và màu lam quấn quanh, trong pháp nguyên sinh ra khí tức hỗn loạn.
Khi Miêu Nghị tu luyện công pháp Cửu Trọng Thiên tiến độ càng sâu, cuối cùng tinh điểm màu đỏ và màu lam rối loạn, pháp nguyên sinh ra phong bạo, dường như pháp nguyên sắp bị xé rách, hắn vô cùng đau đớn.
– Miêu Nghị ngươi như thế nào?
Hồng Trần chấn động, phát hiện sắc mặt Miêu Nghị nửa đỏ và nửa lam, không chỉ trên mặt, thậm chí tay chân cũng xuất hiện dị thường, nàng hô to:
– Mau dừng lại!
Phốc!
Miêu Nghị ngửa đầu thổ huyết, hắn lập tức ngã xuống đất.
Thật dừng lại, hắn thở hổn hển, ngay cả tư vị thống khổ cũng trở nên rõ ràng, thật sự sống không bằng chết.
Hồng Trần lại sợ hãi, hắn nhanh chóng kiểm tra, phát hiện khí tượng trong người Miêu Nghị đại loạn, lúc này nàng vịn Miêu Nghị, xếp bằng sau lưng hắn, dùng song chưởng chống đỡ, muốn thi pháp giúp Miêu Nghị ổn định khí lượng trong người.
Rất nhanh, chuyện nàng hoảng sợ xuất hiện, Miêu Nghị cũng không thi pháp chống cự, lúc này không thể chống cự nhưng pháp lực nàng vào trong người Miêu Nghị bị hai lực lượng quái dị phân giải, như trâu đất xuống biển, biến mất vô tung vô ảnh, dù pháp lực của nàng cường đại cũng vô dụng.
Rốt cuộc Miêu Nghị cũng ổn định khí tức, khoát tay nói:
– Vô dụng, không nên động tới ta.
Hồng Trần không dám hành động thiếu suy nghĩ, dìu hắn nằm xuống, lại lấy tinh linh ra liên hệ với Vân Tri Thu.
Nghe Miêu Nghị gặp chuyện không may, Vân Tri Thu chạy tới.
Vừa thấy Miêu Nghị như vậy, Vân Tri Thu vừa sợ vừa giận, chỉ vào Hồng Trần quát tháo:
– Tại sao hắn như vậy? Tại sao mỗi lần gặp ngươi hắn đều gặp chuyện không may?
Hồng Trần trăm miệng khó giải thích, lần trước Miêu Nghị mở thiên nhãn ở đây, lần này lại ngã xuống, nàng không biết nói cái gì mới tốt, chỉ có thể đắng chát nói:
– Hắn bảo ta chỉ điểm hắn tu luyện Cửu Trọng Thiên, ta cũng không ngờ có chuyện này.
Vân Tri Thu quỳ xuống kiểm tra Miêu Nghị, bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
– Có phải ngươi lúc chỉ điểm động tay động chân hay không? Nếu không tại sao có thể như vậy?