“Thế… Thế này…”, mặc dù cách rất xa nhưng người của Chính Dương Tông vẫn biến sắc, đội hình khủng bố thế này là định chiến tranh à! Điều đáng buồn là bọn họ chưa hề chuẩn bị cho chiến tranh.
“Diệp… Diệp Thành?”, có vị tiền bối tinh mắt, từ xa đã thấy một người thanh niên mặc áo giáp đứng trên hư không phía Bắc, mái tóc đen dài như thác đổ, thân hình rắn rỏi tựa núi, giống như một vị vua.
“Thánh… Thánh nữ?”, lại có người mắt tinh nữa trông thấy người mặc đồ đen đứng cạnh Diệp Thành, cô ta nữ giả trang nam, mái tóc đen bồng bềnh trong gió, nhìn như sát thủ máu lạnh tuyệt tình.
“Sao… Sao lại…”, lúc này người của Chính Dương Tông đều choáng váng, sao bọn họ có thể ngờ được người đưa quân đến tấn công Chính Dương Tông lại là Diệp Thành, mà người đứng cùng hắn lại là Thánh nữ Cơ Tuyết Băng của bọn họ. Cảnh tượng này khiến bọn họ không hiểu nổi, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.
“Có phải rất nực cười không?”, trên hư thiên, Diệp Thành nhẹ giọng nói, lặng lẽ nhìn về phía rặng núi mù sương của Chính Dương Tông, lúc này hắn có cảm giác như đã cách mấy đời, không ngờ khi tới nơi đã từng là nhà của mình lần nữa, hắn lại cầm sát kiếm tới.
“Quy luật của thế giới này tàn khốc vậy đấy”, Cơ Tuyết Băng khẽ nói, cũng như Diệp Thành, tuy vẻ mặt không thay đổi nhưng tâm trạng cô ta đã thay đổi, về lại nơi từng là nhà nhưng lại không chết không thôi.
“Long gia, ta tới rồi”, Diệp Thành đảo mắt nhìn về một hướng của Chính Dương Tông, dường như có thể thông qua kết giới hộ sơn nhìn thấy Thái Hư Cổ Long đang ở trong khu vực cấm địa của Chính Dương Tông.
“Coi như tiểu tử ngươi có lương tâm”, mặc dù không nghe thấy lời Diệp Thành nói nhưng Thái Hư Cổ Long ở thế giới dưới lòng đất của Chính Dương Tông vẫn không nhịn được bật cười, hơn nữa giọng điệu còn kích động khó tả.
Cảnh tượng lúc này khiến nó khá cảm khái.
Một năm trước, người được nó lựa chọn vẫn chỉ là một tu sĩ nhỏ bé ở cảnh giới Nhân Nguyên, nhưng mắt nhìn chính xác của nó tin rằng Diệp Thành chính là quý nhân của đời nó.
Sự thật chứng minh lựa chọn của nó rất chính xác, mới một năm mà tu sĩ nhỏ bé cảnh giới Nhân Nguyên ấy đã trở thành cao thủ xưng bá một phương, còn nắm giữ trong tay đội quân tu sĩ khổng lồ, tựa như một vị vua.