– Ở nơi nào?
Thiên Nhi lên tiếng:
– Đại nhân, giấu ở nơi đám tội phạm truy nã trốn tránh, bên trong luyện ngục chi địa.
“…”
Miêu Nghị á khẩu không trả lời được, cuối cùng dở khóc dở cười nói:
– Tại sao lại giấu ở đó? Xem ra thực không có biện pháp, cửa ra vào bị Thiên đình phong tỏa, cho dù ta muốn cũng không vào được.
Mấu chốt là không dám đi, chạy đi luyện ngục chi địa không khác gì muốn chết, bao nhiêu người đi tới đó đều cặn bã không còn thừa.
– Địa phương nào không tốt, giấu tại nơi quỷ quái kia, rốt cuộc Bạch chủ suy nghĩ cái gì?
Vân Tri Thu oán trách một tiếng.
Miêu Nghị cau mày, lắc đầu im lặng.
Nơi này không dễ đi, dù sao hắn đi Tiên Hành Tinh phát ra một bút tiền tài, hắn càng chờ mong bảo tàng, ai ngờ lúc này Bích Nguyệt phu nhân lại đưa tin cho hắn, bảo Miêu Nghị mau chóng quay về thiên nhai, nàng có việc tìm hắn.
Miêu Nghị còn muốn ‘ biến mất ’ một thời gian ngắn, hôm nay không thể đi tìm bảo tàng tiếp theo, cũng phải giấu suy nghĩ này trong đầu, trả lời: Ty chức vừa trở về thiên nhai.
Thu tinh linh, hắn lên nói với Vân Tri Thu:
– Bích Nguyệt phu nhân bảo ta đi qua.
Nghe nói tới Bích Nguyệt phu nhân, Vân Tri Thu cảnh giác, lãnh khốc nhắc nhở:
– Nên bảo trì khoảng cách với nữ nhân kia!
Miêu Nghị lườm nàng và nhìn thấy Thiên Nhi, Tuyết Nhi có sắc mặt ‘ chấp nhận ’ liền cười khan:
– Ta đi đây!
Nói rồi hắn khoát tay rời đi.
Đến Thủ Thành Cung, Miêu đại thống lĩnh ‘ nịnh nọt ’ gặp Bích Nguyệt phu nhân, hắn cũng dâng lên tấm lòng nhỏ.
Tâm tình Bích Nguyệt phu nhân không được tốt lắm, cau mày, cũng không nhìn đồ vật trong nhẫn trữ vật, nàng thu lại và rời đi:
– Đi theo ta một chút!
Miêu Nghị không dám cự tuyệt, hắn đi sau lưng cách nàng một bước, lại đi vào hoa viên, thấy Bích Nguyệt phu nhân đứng trước đóa hoa kiều diễm lớn như chén ăn cơm, đầu ngón chạm vào cánh hoa, hắn nói:
– Phu nhân có tâm sự?
Bích Nguyệt phu nhân lúc này đi về phía trước, nói:
– Ngưu Hữu Đức, xảy ra đại sự!
Miêu Nghị hỏi:
– Ty chức rửa tai lắng nghe.
– Chắc ngươi cũng nghe nói ba đại thống lĩnh bị hại rồi đúng không?
– Nghe nói qua, đúng là có việc này, ty chức mới vội vàng quay về, xin hỏi phu nhân, chẳng lẽ việc này có chuyện sau đó?
– Đâu chỉ có chuyện sau đó, việc này náo lớn rồi, quần thần trên triều hội Thiên đình sợ hãi, Thiên Đế nổi trận lôi đình, hắn mắng Nguyên Soái Hoàng Hạo phun máu chó, nếu không phải quần thần tập thể cầu tình, chức Nguyên Soái của Hoàng Hạo cũng không giữ được.
Nội tâm Miêu Nghị khinh thường, cũng không phải một mình Hoàng Hạo như vậy, những người khác phải cầu tình cho Hoàng Hạo, hắn nghi ngờ nói:
– Chuyện này có quan hệ gì với chúng ta sao?
– Đương nhiên là có quan hệ!
Bích Nguyệt phu nhân đi vào đình viện và ngồi xuống, đồng thời duỗi tay bảo Miêu Nghị cùng ngồi xuống, nàng nói:
– Sự việc xảy ra tại địa bàn Hoàng Hạo, những người khác cũng bị Thiên Đế giận dữ mắng mỏ một trận, cuối cùng Thiên Đế tuyên bố muốn chỉnh đốn thiên nhai.
Miêu Nghị không có ngồi, thủ trưởng người ta khách khí, hắn cũng không tới mức bình khởi bình tọa với nàng, hắn đứng nói:
– Chỉnh đốn như thế nào?
Bích Nguyệt phu nhân thở dài:
– Thiên Đế tách tất cả thiên nhai dưới trướng Thiên đình ra, hắn muốn tách ra làm một khu vực riêng giao cho Thiên Hậu quản lý, lệnh cưỡng chế Thiên Hậu phải mau chóng xuất ra kế hoạch chỉnh đốn.
– Ah…
Miêu Nghị kinh sợ, đây chính là đại sự, nói:
– Cướp quyền của mọi người. Chẳng lẽ quần thần không phản đối?
Bích Nguyệt phu nhân lắc đầu:
– Ba tên đại thống lĩnh chết đi, bị chửi thảm nhất là Hoàng Hạo, mông mọi người không sạch sẽ gì, làm gì dám phản đối? Tập thể quần thần im lặng… Hiện tại chúng ta đã không thuộc về Tào Vạn Tường quản lý. Phu quân Hầu gia của ta cũng không quản được ta, chúng thuộc về Thiên Hậu.