– Không không không, ngươi đừng hiểu lầm, ta còn chưa vào Đinh gia, chờ chút nữa… ha ha, sợ là Đinh gia các ngươi không đồng ý thu nhận ta.
Đinh Khiếu Trần không cho là đúng:
– Ngươi chỉ là Sáng Thế cảnh nho nhỏ, có thể gây ra bọt nước gì?
Lăng Hàn thở dài lắc đầu nói:
– Mới khen ngươi có chút não thật là coi trọng ngươi, dung lượng não quá nhỏ, nhỏ còn hơn con gián.
Đinh Khiếu Trần trợn to mắt quát:
– Ngươi!
Lăng Hàn hỏi:
– Như thế nào, muốn đánh nhau sao?
Đinh Khiếu Trần ngẹn lại lửa giận, gã không cứng rắn trước mặt Lăng Hàn nổi. Đánh? Ăn hành thì đúng hơn.
Đinh Khiếu Trần vung tay áo xoay người đi:
– Theo ta, nên đi tổ miếu bái tế tiên tổ!
Đinh Khiếu Trần đi vài bước chợt ngừng, vì Lăng Hàn không đi theo.
Đinh Khiếu Trần bực mình thúc giục:
– Mau đi đi!
– Ngươi kêu đi ta liền đi thì mất mặt chết.
Lăng Hàn không đi ngược lại ngồi xuống:
– Ngươi rống tiếp đi, dù sao ta không gấp.
Ngươi không gấp nhưng ta thì có!
Đinh Khiếu Trần xanh mặt, gã rất hận Lăng Hàn nên xin làm công việc này, muốn thừa dịp móc hắn vài câu. Chẳng ngờ Lăng Hàn không bị chọc tức ngược lại gã nổi khùng. Lỡ đến muộn tuy Lăng Hàn không được yên thân nhưng gã cũng chẳng sướng hơn gì. Có chút chuyện cũng không làm tốt, gã sẽ để lại ấn tượng xấu thế nào trong lòng đại nhân vật trong gia tộc?
Đinh Khiếu Trần không chịu cầu xin Lăng Hàn, gã chọn hăm dọa:
– Lăng Hàn, ngươi đừng tự hại mình!
Lăng Hàn liếc Lăng Hàn, vẻ mặt trào phúng.
Cái liếc mắt khinh thường đó làm Đinh Khiếu Trần suýt nổi điên. Quá coi rẻ người, như thể ở trong mắt Lăng Hàn thì Đinh Khiếu Trần không phải con người mà là đống phân, khinh thường xem lần thứ hai.
Đinh Khiếu Trần cao giọng quát:
– Lăng Hàn!
Lăng Hàn gác chéo chân, ngoáy lỗ tai:
– Sủa nữa là ta đánh bây giờ.
Còn câu nào có uy hiếp hơn câu này không?
Đinh Khiếu Trần bình tĩnh hỏi:
– Lăng Hàn, rốt cuộc ngươi muốn sao mới chịu đi?
Lăng Hàn mỉm cười nói:
– Ta cảm thấy lời ngươi vừa nói rất tổn thương người, tâm hồn bị ám ảnh nên đột nhiên không muốn nhúc nhích.
Bà nội ngươi, mới rồi là ai chọc tức ai?
Đinh Khiếu Trần không dám lớn tiếng, nói:
– Được rồi, ta xin lỗi!
Lăng Hàn lắc đầu nói:
– Không chút thành ý.
Muốn sao mới tính là có thành ý?
Đinh Khiếu Trần cắn răng nói:
– Xin lỗi, vừa rồi nói vớ vẩn, xin ngươi người lớn rộng lượng đừng chấp nhặt với ta.
Lăng Hàn lắc đầu nói:
– Tính của ta rất nhỏ nhen.
Đệt!
Đinh Khiếu Trần ít khi thất thố nhưng ở trước mặt Lăng Hàn thì gã từng giya biến thành chó đen chỉ muốn cắn người.
Đinh Khiếu Trần oán hận nhìn Lăng Hàn một lúc, khom người cúi đầu nói:
– Xin lỗi!
– Ngươi làm sai cái gì?
Lăng Hàn cười nói:
– Tuy ngươi nói chuyện làm người tổn thương nhưng ta cảm thấy khá đúng. Ài, làm người phải uy vũ không thể khuất phục. Lần này ngươi khom người, không có cốt khí gì hết.
Mặt Đinh Khiếu Trần xanh như tàu lá chuối, lỗ mũi phun lửa, gã muốn giết người.
Lăng Hàn đứng dậy nói:
– Còn đứng đó làm chi, đi mau lên, bỏ lỡ giờ lành ngươi có ngáh nổi trách nhiệm không?
Câu này làm Đinh Khiếu Trần xẹp lửa giận, gã ngoan ngoãn đi đằng trước dẫn đường. Trước khi Lăng Hàn chưa bái vào Đinh gia thì Đinh Khiếu Trần nhất định phải chiều ý hắn.
Đinh Khiếu Trần rất muốn tát tai mình, muốn thị uy với Lăng Hàn cũng đừng sốt ruột vào hôm nay chứ, thật là tự nâng đá đập trúng chân mình.
Lăng Hàn đi theo Đinh Khiếu Trần, một đường đi về phía Tổ miếu.
Đinh gia rất lớn, chỉ cần ngẫm lại bên trong gia tộc bọn họ có một ngọn núi nguy nga trong mây cũng biết đây không phải là một gia tộc nhỏ, so với Thành thị Cổ Giới còn lớn hơn.