Phục Linh kinh ngạc nhìn Sở Linh rồi mới đi vòng qua Sở Linh, một tay bà ta đặt vào vai Sở Linh, “dùng linh hồn của cô xiêng xích ba linh hồn của hắn, còn lại giao cho ta”.
Nghe vậy, Sở Linh không dám chậm trễ, cô hít vào một hơi thật sâu, phần trán có thần hà rực sáng, ba phần linh hồn dùng sức mạnh linh hồn ngưng tụ bay ra, cứ thế bay vút lên trời trói chặt ba phần linh hồn của Diệp Thành lại.
Hợp!
Sau đó liền nghe tiếng Phục Linh hô lên, lấy Sở Linh làm trung gian, bà ta điều khiển xích phù văn của Sở Linh để khiến linh hồn ma và linh hồn phật của Diệp Thành dần dần hợp vào linh hồn ở vị trí trung tâm.
Những người có mặt ở đây đều nín thở, cách làm của Phục Linh quá huyền diệu, với cấp bậc linh hồn của bọn họ thì không thể nào phá được huyền cơ này.
Rất nhanh sau đó, ba phần linh hồn của Diệp Thành va chạm vào sau sau đó dần dung hợp lại.
Ngay sau đó, phần linh hồn của Diệp Thành sau khi hợp nhất chợt run rẩy, vẫn có ma quang màu đen hiển hiện, vẫn có phật quang màu trắng phổ chiếu, còn có thánh quang vàng kim xoay vận, trông vừa là thánh, vừa là ma, vừa là phật, hết sức dị thường.
Phía này, Phục Linh đã phất tay áo đẩy cửa đá ra rồi kéo cơ thể Diệp Thành đang khoanh chân ngồi đó ra ngoài, ngồi song song với linh hồn Diệp Thành.
Làm xong xuôi, Phục Linh mới đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt bà ta dừng lại ở Dương Đỉnh Thiên: “Một vị phong chủ khác của Ngọc Nữ Phong là Sở Huyên không ở đây sao?”
“Thưa tiền bối, Sở Huyên chưa về tông môn”, Dương Đỉnh Thiên vội đáp lời.
Nghe vậy, Phục Linh chợt cau mày rồi lại bắt đầu đảo mắt nhìn, ánh mắt bà ta dừng lại ở Bích Du vài giây sau đó dừng lại ở Cơ Tuyết Băng: “Huyền Linh Chi Thể, đứng trước ta”.
Nghe vậy, Cơ Tuyết Băng mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn tiến lên trước, đứng song song với Sở Linh.
Phía này, một bàn tay khác của Phục Linh đã đặt vào vai Cơ Tuyết Băng, “dùng sức mạnh huyền linh của cô chặn lại cơ thể hắn”.