“Áp lực cô ta cho ta không hề kém so với Diệp Thành”, nhìn theo hướng Cơ Tuyết Băng rời đi, Huyền Nữ hít vào một hơi thật sâu.
“Huyết mạch đã hoàn toàn thức tỉnh, trong những người cùng độ tuổi ở Đại Sở ngoài Diệp Thành ra thì không ai có thể kiểm soát cô ta”, Bích Du mím môi, trong đôi mắt xinh đẹp còn hiện lên vẻ tự giễu.
“Cô ta mạnh đến khó tin”, Lạc Hi gật đầu quả quyết.
“Nghe sư phụ nói nếu kết hợp với một cao thủ nữa thì sẽ tạo ra điều bất ngờ”, Tịch Nhan gãi đầu, “ừm, đây có lẽ là lý do vì sao sư phụ đưa tỷ ấy về, hai người kết hợp rất ăn ý”.
Khi cả mấy người đang trò chuyện thì tên Tí Hon trên vai Tịch Nhan chợt hô lên, “đó là gì thế?”
Nghe vậy, bốn người liền đưa mắt nhìn về phía tên này chỉ.
Nơi đó, bên trên thạch thất động phủ có một bóng người hư ảo đang bay tới, khoanh chân ngồi đó, xung quanh có ánh vàng kim bao quanh, bảo tượng trang nghiêm giống như thần minh, hắn chẳng phải là Diệp Thành sao?
“Linh hồn ra khỏi cơ thể?”, Bích Du cau mày.
“Cơ thể của hắn vẫn đang yếu ớt”, tên Tí Hon chỉ vào Diệp Thành đang khoanh chân ngồi trong động phủ, hắn không có linh hồn giống như một cây cổ thụ đang héo tàn với tốc độ không hề chậm.
“Sao linh hồn lại ra khỏi cơ thể được?”, sắc mặt Huyền Nữ rõ ràng khó coi.
“Sư phụ không phải gặp phải chuyện gì rồi chứ?”, Tịch Nhan căng thẳng nhìn Huyền Nữ.
“Không có chuyện gì mới là lạ”, tên Tí Hon thì thầm, “trước khi linh hồn tiến giới tới nguyên thần thì không thể hoàn toàn thoát li ra khỏi cơ thể, linh hồn chính là căn nguyên của tu luyện, không có căn nguyên thì cơ thể đương nhiên sẽ hèo mòn mà chết, cơ thể héo mòn thì linh hồn cũng sẽ dần dần bị phai mờ sức mạnh, cuối cùng sẽ thành cô hồn”.
“Hả?”, Lạc Hi giật mình, cô bé nhìn sang tên Tí Hon vội hỏi, “vậy phải làm sao?”
“Việc này ta thực sự không biết”, tên Tí Hon ho hắng.