Tiêu Đông lạnh lùng nhìn Hắc Nguyệt giáo chủ, dằn xuống xúc động. Nếu Tiêu Thắng không nhận thua thì Tiêu Đông không tiện ngăn cản chiến đấu tiếp tục.
Nhưng đây thật sự là một trận chiến đấu sao?
Có lẽ giữa Nữ Hoàng và Tiêu Thắng xem như chiến đấu, nhưng Lăng Hàn và Tiêu Thắng thì tuyệt đối không phải. Đây là đơn phương ngược, Tiêu Thắng không biết bị Lăng Hàn đá đấm bao nhiêu lần, cả người tơi tả.
Nữ Hoàng nói với Lăng Hàn:
– Không muốn chơi nữa.
Nữ Hoàng luôn không có kiên nhẫn, thấy ai gai mắt liền trực tiếp tiêu diệt.
Lăng Hàn gật đầu, nương tử mệt rồi thì không chơi.
Lăng Hàn vương tay bắt lấy Tiêu Thắng, cười nói:
– Người trẻ tuổi, về sau phải biết học khiêm tốn. Ngươi xem đó, ca mạnh vậy còn không kiêu ngạo, ngươi là cái thứ gì?
Câu này khiến người câm nín. Phu thê các ngươi xem người như banh đá, còn muốn kiêu ngạo cỡ nào nữa? Nhưng tưởng tượng lúc trước Tiêu Thắng kiêu căng thì mọi người cảm thấy trong lòng hết giận.
Hàng này phải cho bài học nhớ đời.
Sướng!
Lăng Hàn tùy tay vung.
Két!
Tiêu Thắng kéo cái hố cạn dưới đất mãi đến bên chân Tiêu Đông mới ngừng lại.
Đây đúng là khiêu khích!
Thật ra Lăng Hàn không muốn kết thù với cảnh giới Phân Hồn cảnh. Nhưng đánh Tiêu Thắng trước mặt công chúng làm gã mất hết mặt mũi, hắn đã kết thù với Tiêu gia thì còn khách sáo gì nữa.
Tiêu Đông xách Tiêu Thắng lên, tuy lão ước gì tát gã một bạt tai. Mong chờ mấy vạn năm, mới nếm mùi chiến thắng đã bị đánh về nguyên hình.
Nhưng nói sao thì Tiêu Thắng là đời xuất sắc nhất của Tiêu gia, tương lai tươi sáng. Không thể hoàn toàn trách Tiêu Thắng, vì Lăng Hàn, Nữ Hoàng quá mạnh.
Tiêu Đông mở miệng hỏi:
– Người trẻ tuổi, ngươi tên gì?
Ngữ điệu rất bình tĩnh, nhân vật như Tiêu Đông không biết sóng bao nhiêu ức vạn năm, đương nhiên có thể kiểm soát sát ý rất tốt.
Lăng Hàn mỉm cười nói:
– Tại hạ họ Đinh, tên là Khiếu Trần.
Phụt!
Đinh Khiếu Trần đang ghen tỵ xem, nghe vậy suýt hộc máu.
Ngươi không thể hại ta như vậy!
Đúng là Đinh Khiếu Trần rất muốn nổi danh, trở thành mạnh nhất trong thế hệ trẻ nhưng không phải bằng cách này.
Ủa, cách này hơi quen thuộc, hơi hố.
Năm đó có Hàn gia giết tới cửa nói Đinh gia bọn họ có người càn rỡ trong Cổ giới, đánh nát thân thể một thiên tài Hàn gia. Nhưng Đinh gia từ sự kiện Đinh Tử Chân thì nghiêm cấm không cho ai vào Cổ giới.
Hơn nữa Đinh gia không có năng lực đưa một Sáng Thế cảnh vào Cổ giới, cái này cần cường giả Phân Hồn cảnh ra tay.
Không lẽ sự kiện đó liên quan tới Lăng Hàn? Không thể nào, không thể nào. Đinh Khiếu Trần lắc đầu ngay, là gã suy nghĩ nhiều.
Đinh Khiếu Trần vội la lên:
– Tiền bối, tiền bối, vãn bối mới là Đinh Khiếu Trần, người đó tên Lăng Hàn, tiền bối đừng để bị lừ!
Đinh Khiếu Trần không muốn bị một thế lực Phân Hồn cảnh theo dõi, ngại chết không đủ mau sao?
Nghe thế mọi người lộ vẻ khinh thường.
Giờ đang là chiến tranh giữa Hắc Nguyệt giáo và Tiêu gia, sao ngươi có thể làm yếu sĩ khí được? Còn kêu tiền bối ngọt như thế, ta phi!
Nhưng với Đinh Khiếu Trần thì đây là thái độ nên có, chẳng lẽ gã kêu là lão già, lão bất tử sao?
Lúc này Tiêu Đông mới biết mình bị Lăng Hàn lừa, sầm mặt xuống.
Tiêu Đông không biết nên dùng dung Lăng Hàn như thế nào.
Đối phương cố ý báo thân phận già vì không muốn bị Tiêu gia chèn ép, đây là biểu hiện yếu thế. Nhưng ngay trước mặt công chúng lừa gạt một cường giả Phân Hồn thì gan to bằng trời biết bao.
Tiêu Đông trừng mắt Lăng Hàn:
– Hừ! Dám lừa lão phu!
Thoáng chốc mắt Tiêu Đông bắn ra hai thanh thiết kiếm chém vào Lăng Hàn, tốc độ cực nhanh.
Đây là nghiền áp hai cảnh giới lớn, huống chi giữa tiên phàm cách biệt lớn như trời, Lăng Hàn làm sao ngăn?
Hắc Nguyệt giáo chủ ra tay, gã đã chuẩn bị trước, tay bóp nát hai thanh thiết kiếm.