– Đa tạ Dạ Nguyệt công tử có lòng. Tuy vậy, chúng ta vẫn mong công tử có thể ở lại đây một tháng. Như vậy, không quá đáng chứ?
Lần này A Hoa lên tiếng, nàng cúi đầu chợt mỉm cười, chắc không phải hai người kia có ý gì đó đấy chứ?
– Ta hoàn toàn không thấy quá đáng. Chỉ là sau một tháng, ta có một căn nhà nhỏ trên núi. Ta và tiểu Tịnh muốn lên đó ẩn cư, hi vọng hai vị cô nương có thể thi thoảng ghé qua chơi cùng nàng.
– Vậy được! Tạm thời chúng ta sẽ bàn bạc tới đó trước.
Nhưng sau khi Diễm An và A Hoa kéo nàng rời đi, Dạ Nguyệt Tu Kiệt lại thở dài, giống như ai đã hút đi sức lực vậy.
Một tháng ở đó, Dạ Nguyệt Tu Kiệt đã chiến đấu hết sức, vừa ghi nhớ điều mà Diễm An và A Hoa không thích, vừa nấu ăn ba bữa, đưa ba người cùng đi chợ chơi đùa. A Hoa và Diễm An cũng không ngại thi thoảng làm khó hắn, chỉ là cứ tới tối nàng sẽ lại an ủi Dạ Nguyệt tủi thân một chút. Nhưng hình như Dạ Nguyệt đã diễn vai vờ đáng thương tới quen, vậy mà dám trước mặt A Hoa và Diễm An diễn ra hiện trường tranh sủng.
– Tiểu Tịnh, ta không sao đâu, chỉ là A Hoa muốn ăn chút bánh hoa quế thôi đó mà. Tay ta chỉ là bị phỏng chút thôi, vẫn có thể nấu ăn được.
Nghe cái mùi trà xanh này, nàng có chút nhức nhức cái đầu.
– Tiểu thư, người hãy nghe ta nói đã. Ta nhớ tối qua tiểu thư muốn ăn bánh hoa quế, nên sáng nay mới nhắc qua như vậy. Không ngờ Dạ Nguyệt công tử đang tưới hoa cũng có thể bị phỏng tay nha~
Diễm An thấy trò vui sao có thể không hùa theo? Phí, quá phí. Diễm An đem vài khúc gỗ đang ghép dở tới góp vui.
– Dạ công tử, nếu người không ưa ta có thể nói một câu, tại sao mấy miếng gỗ ta đang làm dở người lại đem đi đốt như vậy?
– Thật ngại quá Diễm An, ta có thấy hôm qua Tiểu Tịnh lúc đi qua đó chút nữa vấp ngã, cũng không thấy muội dọn nên ta đành dọn. Không nghĩ tới muội vẫn còn dùng, là lỗi của ta, ta chỉ là lo nàng bị thương mà thôi.
Ngửi mùi chiến tranh sắp xảy ra,nàng có chút đau đầu, mới hai tuần đã vậy rồi, cong hơn một tuần sau thì phải làm sao đây?
– Ba người có chuyện thì tự mình xử lý, ta phải đi bàn chút chuyện làm ăn. Hôm nay ta sẽ về muộn, ba người không cần chờ.
Nói rồi nàng vội vã phi thân rời đi, chờ nàng đi khuất bóng, ba người liền thu hồi sắc mặt.
– Sao Dạ Nguyệt công tử không diễn kịch nữa?
– Hai vị cô nương cũng đâu kém ta, tối qua nàng nói muốn ăn bánh hạt dẻ, đâu phải bánh hoa quế? Ngoài ra đống gỗ đó, nếu ta nhớ không lầm là từ phòng củi?
– Vậy bây giờ Dạ Nguyệt công tử muốn như thế nào?
– Ta mới là người cần hỏi, hai vị muốn như thế nào?
– Chúng ta không thiếu tiền bạc, tiểu thư đã cho chúng ta rất nhiều rồi. Thứ chúng ta cần là mục đích thật sự của người, Dạ Nguyệt công tử.
– Ta nói rồi, lần này ta thật lòng muốn lấy nàng làm thê, cùng nàng quy ẩn trên núi.
– Người sẵn lòng bỏ lại Dạ Nguyệt sơn trang sao?
– Ta sẵn lòng, ta đã có sẵn giấy chuyển nhượng ở đây, sau khi ta tổ chức hôn lễ, lập tức sẽ nhượng lại Dạ Nguyệt sơn trang cho biểu đệ.
– Vậy khi nào Dạ Nguyệt công tử sẽ nạp Tiểu thư nhà ta?
Dạ Nguyệt Tu Kiệt lúc này tai có chút đỏ, thật sự hắn đã nghĩ tới ngày này rất nhiều lần.
– Là nàng nạp ta, không phải ta nạp nàng. Ta chỉ mong nàng nguyện ý, chứ ta sẽ không ép buộc nàng. Chỉ cần nàng nguyện ý, ngay ngày mai cũng có thể, khoog cần chờ xem ngày đẹp.
A Hoa không nhịn được bật cười.
– Vậy nhớ lấy những lời công tử nói, ngày mai hai người có thể rời khỏi đây.
Dạ Nguyệt Tu Kiệt nghe xong bất ngờ ngoài dự đoán, vội vui vẻ chạy đi.
Diễm An nhìn A Hoa.
– Vậy số bạc kia tới tay lại phải trả về cho chủ nhân sao?
A Hoa có chút trầm ngâm rồi nhìn lên bầu trời.
– Thật ra, ta mong tiểu thư có thể vui vẻ hơn là chút vàng bạc đó, những vật chất xa hoa kia, tiểu thư cho chúng ta còn ít sao? Vậy nên ta chỉ muốn thử lòng đôi chút mà thôi.