“Rút tay lại đi.”
Các tiểu cô nương không nghĩ tới Uyển Nhi không muốn đánh các nàng, tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ý cười trên mặt Uyển Nhi không giảm, ngược lại còn đậm hơn vài phần, “Thẳng lưng lên, ngẩng đầu, đệ tử của ta phải chính trực, các ngươi không làm sai chuyện gì, vì sao phải sinh ra áy náy trong lòng?”
Các tiểu cô nương giật mình, năm này tháng nọ sinh hoạt ở tầng dưới chót, muốn các nàng lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, thật sự là quá khó.
Nhìn thấy hai tiểu cô nương lại muốn cúi đầu, Uyển Nhi nắm lấy cằm hai người các nàng trước một bước, “Bắt đầu từ hôm nay, không cho phép các ngươi hở ra một chút là cúi đầu.”
“Ha ha.”
Thái Bình nhịn không được cười ra tiếng.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Uyển Nhi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy công chúa đã tới, trong lòng đều là vui mừng, ngoài miệng lại nhàn nhạt hỏi: “Điện hạ ở bên ngoài nhìn bao lâu?”
“Uyển Nhi dạy các nàng bao lâu, bổn cung liền nhìn bấy lâu.” Thái Bình đi đến, ba nữ oa kinh sợ vội quỳ xuống đất dập đầu.
Thái Bình chắp tay mà đứng, nghiêm túc nói: “Ai cho phép các ngươi quỳ hành lễ?”
Ba nữ oa nghe ra ngữ khí của Thái Bình không vui, tức khắc càng luống cuống.
Uyển Nhi nghiêm mặt nói: “Điện hạ không cần hù dọa các nàng, thần thật vất vả mới……”
“Đông Tầm, mang các nàng ra ngoài chơi một lát đi.” Thái Bình đến gần Đông Tầm, vỗ vỗ đầu Đông Tầm, “Đi chơi, chơi cao hứng, bổn cung có thưởng!”
“Vâng.” Đông Tầm cao hứng lĩnh mệnh, nắm tay hai nữ oa kia chạy ra khỏi thư đường.
Uyển Nhi không vui: “Điện hạ hồ nháo.”
“Khi Đông Tầm vừa tới phủ công chúa, cũng giống như các nàng.” Thái Bình nắm tay Uyển Nhi, ánh mắt nhìn về phía ba nữ oa vui đùa ầm ĩ trong đình, “Nếu ta không dùng biện pháp này, để nàng ấy mỗi ngày vui chơi vô cùng cao hứng, hôm nay sẽ là học sinh thứ ba làm nàng đau đầu.”
Uyển Nhi nhận ra ý của Thái Bình.
Thái Bình cười khẽ, “Từ từ thôi, hai nàng ấy có lẽ sẽ là học sinh mà Uyển Nhi đắc ý nhất đó.”
Uyển Nhi hiểu ý cười, “Được điện hạ chúc phúc, thần cũng hy vọng các nàng thành tài.”
“Uyển Nhi.” Thái Bình bỗng nhiên nhẹ giọng gọi nàng, “Ngày mai ta phải lên đường đến Lĩnh Nam rồi……”
“Hôm qua nàng tiến cung là vì án Lĩnh Nam sao?” Uyển Nhi thu lại ý cười, siết chặt ngón tay, gắt gao nắm tay nàng ấy, “Triều đình chưa hạ chiếu lệnh, nếu nàng lên đường sớm sợ là không ổn.”
“Nếu ta không đi trước khi bị đề cập, chỉ sợ không tra được thứ gì.” Thái Bình biết những thủ đoạn của đám quan lại đó, rất giỏi hủy xác xoá chứng cứ, tiêu hủy vật chứng cũng thế, đều là kỹ xảo mà bọn họ quen dùng.
Uyển Nhi lo lắng sốt ruột, “Nhưng mà…… Bệ hạ biết không?”
“Cùng nàng dùng xong ngọ thiện, ta sẽ đến chỗ Địch công một chuyến.” Thái Bình tiếp tục nói, “Địch công sẽ giúp ta báo lại với mẫu hoàng, có vài chi tiết ta cũng cần phải bàn bạc kỹ lưỡng với Địch công.”
“Thần muốn đi cùng điện hạ.” Uyển Nhi trầm giọng nói.
Thái Bình khẽ cười, “Cùng ta đi gặp Địch công, hay là đi Lĩnh Nam?”
Tất nhiên Uyển Nhi muốn đáp là “Lĩnh Nam”, nhưng nàng biết việc này Võ Hoàng nhất định sẽ không đồng ý, “Đi gặp…… Địch công.”
“Nếu Uyển Nhi muốn giúp ta, vậy giúp ta làm một chuyện khác đi.” Thái Bình cũng không muốn Uyển Nhi cùng nàng đi bái phỏng Địch Nhân Kiệt, đặc biệt là vào ngay lúc này. Tai mắt các thế lực ở Thần Đô rất nhiều, các nàng một người là nội thần được nữ hoàng sủng tín, một người là công chúa mà nữ hoàng thương yêu nhất, hai người cùng bái phỏng đại nhân chính trực nhất trong triều, chắc chắn sẽ bị người khác phê bình. Đặc biệt là lúc triều đình hạ chiếu lệnh, những quan viên có liên quan nhất định sẽ liên kết hai việc lại với nhau, từ trên người Uyển Nhi suy đến chỗ Võ Hoàng, sẽ biết Võ Hoàng muốn qua cầu rút ván.
Ác quan đều không có xuất thân từ thế gia, những người này một khi dấy lên, cắn lại Võ Hoàng bao nhiêu chuyện độc ác đã làm để vu hãm tông thân Lý Đường những năm đó, thế cục nhất định sẽ rối loạn đến cực hạn, sự tình có thể sẽ không dễ dàng thu thập.
Uyển Nhi thở dài, “Xin điện hạ nói.”
“Chiếu cố chính mình thật tốt.” Ngữ khí của Thái Bình vừa chân thành vừa quyến luyến.
Uyển Nhi cho rằng điện hạ sẽ muốn nàng giúp đỡ chính sự, nào biết lại là chuyện riêng như vậy, “Thần nghiêm túc!”
“Bổn cung cũng nghiêm túc.” Thái Bình lẳng lặng nhìn Uyển Nhi, “Uyển Nhi, ta có thể đánh thắng một trận này, nàng tin ta.” Nàng đã không phải là công chúa ngây thơ kiêu căng năm xưa, trải qua hai đời chìm nổi trong quyền lực, nàng sẽ không lại hành sự lỗ mãng.
Không phải Uyển Nhi không tin điện hạ, chỉ là nàng không yên tâm điện hạ.
“Điện hạ……”
“Uyển Nhi còn như vậy, bổn cung sẽ khóc đó.”
Thái Bình cố ý trêu ghẹo, vuốt chóp mũi Uyển Nhi một cái.
Uyển Nhi cúi đầu, “Thần đáp ứng điện hạ.”
“Ngẩng đầu.” Thái Bình nắm cằm nàng, để nàng nhìn thẳng vào ánh mắt sáng quắc của mình, cười hỏi: “Mới vừa rồi là ai bảo học sinh phải ngẩng đầu?”
Uyển Nhi trừng mắt liếc công chúa, “Đây là hai chuyện.”
“Uyển Nhi của ta mặc dù đứng giữa sinh tử, cũng có thể thẳng lưng, ngẩng đầu trần tình.” Thái Bình khen ngợi Uyển Nhi, ánh mắt dừng trên hoa điền mai đỏ nơi mi tâm Uyển Nhi, ôn nhu nói, “Chờ ta trở lại, sẽ hoạ mai cho Uyển Nhi một lần nữa.”
Uyển Nhi gật đầu, “Thần chờ điện hạ chiến thắng trở về.”
Thái Bình thả cằm nàng ra, làm nũng: “Vậy thì cười với bổn cung một cái đi?”
“Thần……” Uyển Nhi mím môi, không biết sao, nàng chỉ cảm thấy thấp thỏm. Lúc này bảo cười khẳng định là cười không nổi, nhưng có mấy lời cần phải để Thái Bình ghi nhớ, “Không được phép có việc!”
Thái Bình cười to, “Vâng!” Thanh âm bỗng nhiên thấp xuống, chỉ để một mình Uyển Nhi nghe rõ, “Phò mã của ta……”
Chú giải
Chữ Người: 人
Nét phiết là những nét bên trái, nét nại là những nét bên phải.