Một lát sau, A Tú cùng Chu Mộ Nho đã dẫn theo đội xe đi vào Tuyên Hoa Viên, Tiêu Bố Y phân phó kiệu phu sau khi đem các rương xuống thì lui ra, rồi cho các cấm vệ đem các rương đi vào, các cấm vệ đều nhanh chân nhanh tay, thở cũng không dám thở mạnh, sắc mặt nghiêm túc.
Đợi khi Tiêu Bố Y dẫn theo các cấm vệ tiến vào trong, Vương Thế Sung khó hiểu hỏi: “Quý Thu, sao lại thếnày?”
“Đại nhân nói vậy là sao?” Quý Thu không hiểu hỏi lại.
“Ta nói mấy cái rương này là sao?” Vương Thế Sung thấp giọng nói.
Quý Thu lắc đầu nói: “Đại nhân, ta không biết, nhưng Tiêu đại nhân cho thủ hạ đưa mấy cái rương này tới, ta sao dám ngăn trở?”
Vương Thế Sung khóe miệng cười lạnh lùng, khoát tay nói: “Cùng đi xem thử là cái gì”.
Vương Thế Sung Quý Thu dẫn theo mấy hộ vệ đi vào trong, lại phát hiện Tiêu Bố Y đã sớm bày hương án, dâng hương cầu nguyện, trong miệng đang lẩm bẩm cái gì đó, Vương Thế Sung lại chỉ nhìn mấy cái rương, nghi hoặc bất định.
Tiêu Bố Y đợi khi cầu nguyện xong, lúc này mới quay lại thấp giọng nói: “Mở rương”.
Vương Thế Sung chỉ sợ Tiêu Bố Y đem rương đến chôn trong Tuyên Hoa Viên, hắn muốn lấy cũng không có lá gan này, khi nghe được Tiêu Bố Y nói mở rương, trái tim cơ hồ nhảy lên trên mắt.
Quý Thu theo dõi chuyện này đã lâu, đã sớm nhận định Tiêu Bố Y là đào bảo vật, Vương đại nhân cũng muốn phân một chén canh, viên minh châu kia đã sớm đem tâm tư của hắn tới nơi vô cùng vô tận, khi nghe được mấy cái rương “kèn kẹt…” mở ra, Quý Thu thiếu chút nữa hộc máu.
Rương mở ra, không có châu quang bảo khí bắn ra như trong tưởng tượng, Quý Thu sau khi nhìn thoáng qua, lấy tay dụi mắt, xác nhận mình không có nhìn lầm, thì thực sự muốn hộc máu.
Bên trong rương chỉ có bùn đất màu nâu, thiên chân vạn xác.
Quý Thu nhìn về phía Vương Thế Sung, thầm nghĩ hai vị đại nhân này, quá nửa là có bệnh. Một vị thì mỗi ngày buổi tối tới nhạc phường rồi xuất phát đến thành tây đào đất, một vị thì ngày đêm không ngừng giám thị, không dám buông lỏng, chẳng lẽ chính là vì mấy cái bùn đất nâu này?
Vương Thế Sung cho dù trầm ổn, khi nhìn thấy bùn đất trong rương này cũng nhịn không được hỏi: “Tiêu đại nhân, đây là ý gì?”
Tiêu Bố Y đưa tay lấy trong lòng ra một cái cẩm nang, đưa tới ngọn nến đốt, đợi đến khi đốt cháy hết mới trả lời: “Chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không có gì giấu diếm với đại nhân nữa. Trên thực tế, Thánh Thượng bảo ta nam hạ chủ yếu là vì sửa chữa phần mộ của Tuyên Hoa phu nhân”.
Vương Thế Sung gật đầu, “Cái này, ta thật ra cũng đã đoán được một phần”.
“Thánh Thượng đối với ta coi trọng, ta tất phải đem hết toàn lực vì Thánh Thượng mà làm tốt mỗi một chuyện” Tiêu Bố Y lại nói: “Viên Thiên Cương đạo trưởng Đông đô trước khi ta xuất hành cấp cho ba cái cẩm nang. Mà cái thứ hai, chính là dựa theo địa điểm hắn tuyển chọn đào bới đất đá, căn cứ theo Viên đạo trưởng giải thích, đất đá này bởi vì ở gần Đại Minh tự, ngày đêm được nghe cao tăng Đại Minh tự tụng thiện, lại có Tê Linh tháp gần đó, sớm đã nhiễm linh khí”.
Nhìn thấy bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của Vương Thế Sung, Tiêu Bố Y hỏi: “Vương đại nhân không tin sao?”
Vương Thế Sung cuống quít lắc đầu, “Ta không phải không tin, mà là chưa bao giờ nghe nói tới đất đá cũng có linh tính, xem ra phật gia thiện lý cao thâm, tuyệt không phải người như ta có thể lĩnh ngộ được”.
Tiêu Bố Y gật đầu nói: “Vương đại nhân quá tự khiêm tốn rồi, chẳng qua loại chuyện này một khi Thánh Thượng đã phân phó, chúng ta nhất định phải nhất nhất chiếu theo. Viên đạo trưởng lại tính nhất định mỗi đêm ta phải từ giờ tý đi lấy đất đá. Tại nhạc phường tuy là hoang đường, nhưng cũng bởi vì đạo trưởng tính chuẩn ngõ Quỳnh Hoa Lưu Tô Hà lâu ngày nhiễm mùi hương hoa quỳnh, chỉ là cụ thể thế nào ta cùng Vương đại nhân đều khó hiểu. Chỉlà Thánh Thượng một khi đã phân phó Viên đạo trưởng, Viên đạo trưởng lại giao cho ta cẩm nang, ta cứ theo đó mà làm là được. Chỉ đáng tiếc là cẩm nang đã đốt rồi, bằng không cấp cho Vương đại nhân xem, nói không chừng có thể hiểu thấu huyền cơ trong đó”.
Vương Thế Sung gượng cười nói: “Tiêu đại nhân cứ nói đùa, chuyện mà Tiêu đại nhân đã không rõ, người thô lỗ như ta làm sao mà hiểu được?” Tiêu Bố Y nói mập mờ như vậy, Vương Thế Sung nghe cũng bán tín bán nghi, cơ hồ nghĩ đến mình đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng nhìn thấy hắn đốt cẩm nang lại nói cùng mình mấy cái này, lại cảm thấy Tiêu Bố Y này thực không đúng.
Tiêu Bố Y sau khi giải thích xong, tiếp theo lại lấy ra một cẩm nang, mở ra xem, bấm ngón tay tính phương vị. Khi Tiêu Bố Y mở cẩm nang ra, Vương Thế Sung thật ra cũng thấy, trên tờ giấy trắng ghi chi chít rất nhiều thứ, như là cửu cung bát quái, lại như là mây đầy trời.
Tiêu Bố Y vẫn tỉnh táo tiếp nhận cái xẻng A Tú đưa qua, trước mộ Tuyên Hoa phu nhân một khoảng cách khá xa, lúc này mới mới khởi công.
Hắn lực lớn vô cùng, tùy ý xuất xẻng ra, bùn đất cứ như là giấy vậy, Vương Thế Sung thầm kinh sợ, thầm nghĩ tiểu tử này võ nghệ đã tới bước đại xảo bất công, tùy ý ra tay cũng dư lực liên miên bất tuyệt, nếu mình cùng hắn giao thủ, cũng không nắm chắc được phần thắng.
Chỉ là trên đời này rất nhiều khi chỉ có võ công hiển nhiên cũng không đủ. Vương Thế Sung tuy biết võ, nhưng cũng rất ít khi ra tay, hắn vẫn cảm thấy sử dụng đầu óc vẫn là hơn. Nhìn thấy Tiêu Bố Y sau khi xúc đất lên, lại lấy đất đá trong rương đổ vào, nhìn như tự nhiên, lại vẫn cảm thấy có chút không đúng.
“Tiêu đại nhân vất vả, không bằng để ta làm giúp vài cây để thể hiện tâm ý?” Vương Thế Sung ở một bên mong chờ muốn thử.
Tiêu Bố Y lại xua tay nói: “Vương đại nhân, Viên đạo trưởng đã tự mình phân phó, dương liễu thụ này phải tự tay ta trồng mới được, không thể nhờ người khác, đa tạ Vương đại nhân đã có ý tốt một phen, chỉ là thánh mệnh nên không dám sơ suất”.
Vương Thế Sung nghe thấy hắn luôn miệng thánh mệnh với Hoàng Thượng, trong lòng buồn bực, đành phải gượn cười nói: “Như thế thật ra vất vả Tiêu đại nhân rồi”.
Tiêu Bố Y trồng cây cũng không chút lơi lỏng, hắn tuy lực mạnh, nhưng dù sao cũng phải trồng đến cả trăm cây, mỗi cây đều phải tự tay trồng, quả thực phí công phu. Đất đá mà hắn xúc lên, cũng không tùy ý vứt đi, mà đem bỏ lại vào trong rương. Vương Thế Sung thầm cười lạnh, chỉ là xem thì rất là chán nản, đợi khi Tiêu Bố Y dựa theo phương vị trong cẩm nang trồng dương liễu xong, thì cũng đã tới trưa, Tiêu Bố Y vỗ vỗ tay, thở nhẹ một hơi nói: “Xong rồi”.
Sau khi phân phó thủ hạ thu thập sạch sẽ, khiêng các rương đi ra ngoài, Tiêu Bố Y lúc này mới chắp tay hướng về Vương Thế Sung nói: “Vương đại nhân, một chuyến Giang Đô này, may mắn được đại nhân quan tâm chiếu cố nhiều, ta mọi chuyện đã xong, ngày mai sẽ phải trở về phục mệnh”.
“Nhanh như vậy sao?” Vương Thế Sung sửng sốt, Tiêu Bố Y cũng gật đầu nói: “Ta đến Giang Đô cũng đã nhiều ngày, cũng phải về hồi báo thánh mệnh mới phải”.
Vương Thế Sung cười nói: “Như thế cũng tốt”.
Tiêu Bố Y xoay người rời đi, Quý Thu nghi hoặc khó hiểu hỏi: “Đại nhân, kết thúc như vậy sao?”
Vương Thế Sung thản nhiên nói: “Vậy ngươi cảm thấy còn nên làm cái gì nữa?”
Quý Thu tâm tư xoay chuyển, “Ta cảm thấy Tiêu Bố Y có thể sẽ dùng chiêu Thâu lương hoán trụ (Trộm rường thay cột – kế hoán đổi trong 36 kế).
“Ồ?” Vương Thế Sung trong lòng khẽ động, “Cái gì Thâu lương hoán trụ?”
“Hắn đem rương giả bộ chứa đầy bùn đất, nếu nói đạo trưởng gì đó phân phó, muốn đem ra khỏi thành Dương Châu, ta nghĩ đại nhân cũng không tiện ngăn trở” Quý Thu nhíu mày nói.
“Hắn đem bùn đất mang đi làm cái gì?” Vương Thế Sung hỏi.
Quý Thu chậm rãi nói: “Hắn trước cho chúng ta thấy là bùn đất, sau đó đem châu báu giấu ở bên trong, lại nương theo cẩm nang, chẳng phải là thần không biết quỷ không hay liền đem bảo tàng ra khỏi Dương Châu?”
Vương Thế Sung cau mày, gật đầu nói: “Quý Thu, ngươi nói ta cũng không có nghĩ đến, vậy y theo đề nghị của ngươi, hắn nếu nói hoàng mệnh tại thân, không cho chúng ta xét, chúng ta nên ứng đối thế nào”.
Quý Thu áp thấp thanh âm, “Đại nhân, ngoài thành Dương Châu này cũng không thái bình, nghe nói gần nhất Vô Thượng Vương Lô Minh Nguyệt cũng xuất hiện ở phụ cận, không bằng chúng ta phái một đội tinh binh, giả dạng làm thủ hạ Lô Minh Nguyệt chém giết đoạt rương thì sao?”
Vương Thế khẽ khép hai mắt, vỗ vỗ vai Quý Thu nói: “Mưu kế hay”.
***
Trên sông Trường Giang sóng cuộn như khói, thuyền tới thuyền lui tấp nập.
Từ Dương Châu đến cửa Trường Giang, có thể xuôi dòng ra biển, đương nhiên cũng có thể ngược dòng đi vào nội địa. Thương thuyền ra biển quá nửa là mang theo tơ lụa để trao đổi với hải ngoại. Trong thương thuyền ngược dòng đi vào trong nội địa, muối biển thật ra chiếm phần lớn.
Chỉ là giống như giao dịch tại Mã ấp Trương Dịch, muối biển cũng phải được quan phủ cho phép mới có thể tiến hành. Lén mua bán muối biển, một thạch cũng bị xử tử. Cửa Trường Giang có thể buôn bán muối nhà quan phần lớn đều là sĩ tộc nhà giàu rất có bối cảnh, Viên gia Nhữ Nam cũng tính là một trong số đó.
Viên Lam đứng ở trên boong tàu, đưa mắt nhìn về phương xa. Bọn họ mới từ Dương Châu ra, ngược dòng mà lên, theo Đan Dương cùng Lịch Dương hướng tới Giang Lăng, tại Dương Châu muối biển tầm thường nhưng đến nơi đây, lợi nhuận gấp mười mấy lần, thậm chí gấp mấy chục lần, thật sự xem như là mua bán cực kỳ có lời.
Đương nhiên cho dù là sĩ tộc đại gia, cứ một đoạn thời gian cũng phải lại quả cho quan phủ, quan thương cấu kết, từ xưa đều có.
Ba chiếc thuyền lớn của Viên Lam tràn đầy muối biển, do hắn tự mình áp vận, có thể thấy hắn coi trọng đối với lần mua bán này. Chỉ là thuyền lớn mới ra khỏi Dương Châu, còn chưa giương buồm phía trước đã sớm có thuyền lớn quan phủ ngăn đón. Viên Lam cau mày, cho thủy thủ dừng thuyền, bên kia có một người đứng ở đầu thuyền, giáp trụ tại thân, cao giọng nói: “Đối diện là diêm thuyền (thuyền chở muối) Viên gia?”
Viên Lam ở trên thuyền thi lễ nói: “Đối diện là Hổ Bí Lang Vương Biện Vương đại nhân sao?”
Vương Biện cho quan thuyền áp vào, không đợi áp vào đã nhảy lên, ánh mắt sáng quắc nhìn Viên Lam nói: “Viên tiên sinh, đúng là Vương Biện”.
Viên Lam nghi hoặc nói: “Không biết Hổ Bí Lang có chuyện gì mà ngăn đón? Thuyền này đã sớm được Vương Quận thừa phê chuẩn cho phép đi, một đường thủ tục đầy đủ, Hổ Bí Lang ngăn cản, tựa hồ không hợp lý”.
Vương Biện lại cười nói: “Viên tiên sinh, tại hạ thực cũng không muốn ngăn đón thuyền của tiên sinh, mà là muốn tra bắt tội phạm mà thôi”.
Hai thuyền đã sớm áp sát, các binh sĩ cầm thương lấy đao đi tới, Viên Lam nhíu mày nói: “Cái gì mà tra bắt tội phạm, chẳng lẽ Hổ Bí Lang muốn đổ cho Viên Lam ta cấu kết với tội phạm?”
“Tuyệt không có ý này” Vương Biện ôm quyền nói: “Gần đây quận Giang Đô thường có đạo phỉ xuất hiện, mấy ngày trước lại phát sinh chuyện trộm châu báu tại Dương Châu, Vương đại nhân tuy đã bắt được chủ phạm, nhưng căn cứ theo lời cung, còn lui tới với một số người liên quan nữa. Vương quận thừa bảo ta gia tăng tuần tra trên sông, điều tra thuyền lui tới, chẳng qua là chuyện công theo lệ mà thôi, Viên tiên sinh hiểu được chuyện, quyết sẽ không làm chúng ta khó xử”.
Viên Lam nhíu mày nói: “Mọi sự đều phải nói có quy củ, cho dù điều tra, cũng không thể nói lục soát là lục soát, phải có thủ dụ của Vương Quận thừa mới được”.
Vương Biện tay phải giương lên, một khối lệnh bài rõ ràng ở nơi tay, Vương Biện trầm giọng nói: “Ở đây có thủ lệnh của Vương đại nhân, thấy lệnh cũng như là thấy Vương đại nhân”.
Viên Lam xem lệnh bài hồi lâu, rồi nhăn nhỏ nói: “Hàng hóa của ta đều đã bố trí thỏa đáng, đều là muối biển, các ngươi chớ làm hư hao, ta không tiện sửa sang lại”.
Vương Biện không đáp, cũng đã dẫn theo vệ binh điều tra trên thuyền, muối biển từng túi từng túi chất như núi, Vương Biện phất tay nói: “Mở ra xem”.
Viên Lam lắc mình tiến lên, có chút tức giận nói: “Hổ Bí Lang, ngươi muốn làm cái gì?”
Vương Biện chỉ nhìn chằm chằm vào mặt của Viên Lam, trầm giọng nói: “Ta chỉ sợ đạo tặc ẩn thân trong muối biển này, nên cho binh sĩ tra xét, mong Viên tiên sinh đừng làm ta khó xử”.
“Ta cảm thấy ngươi mới làm ta khó xử” Viên Lam cả giận nói: “Hàng hóa này đều sắp xếp chỉnh tề, trong thành Dương Châu đã tra xét nhiều lần, giờ lại mở ra, ngươi có biết phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể sắp trở lại không?
“Nếu không có giấu người, sao lại không cho ta tra xét?” Vương Biện cười nói.
“Còn hàng hóa này?” Viên Lam mới muốn nói cái gì, Vương Biện đã xua tay nói: “Ta một khi đã cho người mở ra, tự nhiên sẽ cho người sửa sang trở lại như cũ, Viên tiên sinh nhiều lần ngăn trở, chẳng lẽ trong lòng có quỷ?”
Viên Lam nhướng mày, “Vương Biện, ngươi nhớ kỹ mọi chuyện hôm nay, ta sẽ báo lại với Vương Quận thừa”.
Vương Biện trong lòng buồn cười, thầm nghĩ đây là nghĩa phụ an bài, ta sợ ngươi sao. Hắn dẫn theo người không ít, rất nhanh muối biển như núi mở ra, lại phát hiện muối vẫn là muối, không có biến thành châu báu, không khỏi thất vọng.
“Đi lục soát khoang thuyền” Vương Biện lại hạ lệnh, Viên Lam chỉ cười lạnh, không ngăn trở nữa, khoang thuyền so với hàng hóa càng dễ dàng lục soát hơn, Vương Biện mày càng cau chặt, đợi khi các lộ thủ hạ đều quay lại lắc đầu, Vương Biện ngược lại giãn hai hàng lông mày ra, cười nói: “Đa tạ Viên tiên sinh hợp tác, xem ra phỉ đồ thực không có trốn ở chỗ này, vậy vương mỗ đã quấy rầy rồi”.
Hắn thật ra nói đi là đi, quan thuyền tách ra, cho phép thương thuyền Viên Lam đi, Viên Lam trên thuyền dậm chân mắng cha chửi mẹ, hô bảo Vương Biện thu thập hàng hóa, Vương Biện sớm đã rời đi, đi tra xét các thuyền khác. Viên Lam đành phải cho các thủy thủ thu thập hàng hóa, một cô gái yêu kiều đi đến bên cạnh Viên Lam, nhẹ giọng nói: “Cha, người chớ tức giận, bọn họ so với thổ phỉ còn muốn hung hơn”.
Cô gái đôi mắt trong sáng, làn da trắng nõn, khi nói chuyện luôn mang theo chút ý xấu hổ, cũng chính là Viên Xảo Hề con gái Viên Lam.
Viên Lam thở dài một hơi: “Làm ăn càng ngày càng khó khăn, Xảo Hề này, con…”
Viên Xảo Hề mặt đỏửng, cúi đầu nói: “Cha, chúng ta một khi đã đến Dương Châu, nghe nói Tiêu công tử cũng ở tại Dương Châu, cha sao không đi tìm hắn?”
Viên Lam cười như lão hồ ly, “Con muốn gặp hắn?” Nhìn thấy con gái thẹn thùng không đáp, biết đứa con gái này trời sinh như thế, Viên Lam lại cười nói: “Không vội, hắn có đồở tại chỗ của ta, không cần chúng ta tìm hắn, ta chỉ sợ hắn rất nhanh sẽ tìm đến chỗ chúng ta”.