Giang Nghĩa nói với Cam Đức Dương, “Hiệu trưởng, trường chúng tôi không nhận một đứa trẻ kiêu ngạo, vô lý và bắt nạt người khác như vậy. Đuổi học nó đi.”
Cam Đức Dương còn vẫn chưa mở miệng, Hồng Triết đã nổi nóng.
“Mày dám đuổi học con trai tôi?”
“Mày có tin hay không, ông đây sẽ tìm người chém chết anh trong phút chốc?”
Giang Nghĩa liếc nhìn ông ta một các, ánh mắt lạnh lùng đáng ghê khiến Hồng Triết bị dọa đến lùi lại vài bước.
Giang Nghĩa nói: “Thế ông có tin hay không, bây giờ tôi thì dám chém chết ông đấy?”
Hồng Triết không nhịn được nuốt nước bọt, nghĩ đến kỹ năng đánh nhau của Giang Nghĩa và cánh tay sắp bị phế của minh nên không dám nói thêm nữa.
Ông nắm tay con trai chuẩn bị rời đi.
“Dừng lại!” Cốt Lang thét lên.
Hồng Triết quay đầu lại, “Ông còn muốn làm gì nữa?”
“Làm gì? Vừa rồi ông tát vào mặt con trai tôi, bây giờ anh muốn bỏ đi như thế này sao?”
Hồng Triết cắn răng hỏi: “Anh… anh muốn làm gì? ”
Cốt Lang hừ lạnh một tiếng, một bước đi đến trước mặt Hồng Triết, nắm chặt hai tay, đấm thẳng vào bụng Hồng Triết, đột nhiên Hồng Triết đau đến mức quỳ gối xuống đất, không ngừng nôn mửa.
“Hừ!”
Cốt Lang đi lại bên cạnh Cố Vĩnh Lượng, đưa tay sờ lên vết sẹo trên mặt con trai, đau lòng nói: “Con à, là lỗi của ba, ba không nên không tin con.”
Cố Vĩnh Lượng vốn đáng lẽ nên rất tức giận, nhưng cậu nhóc lại nói một cách bình tĩnh, “Không sao, con là nam tử hán, là nam tử hán thì nên chịu đựng lặng lẽ!”
Giang Nghĩa quay đầu nhìn nó, trong lòng vô cùng tán thưởng đứa nhỏ này.
Trên người đứa trẻ này mang theo nghị lực kiên cường, dám làm dám chịu, và không sợ thế lực tà ác.
Là một đứa nhỏ có tiền lực lớn.
Giang Nghĩa bước tới và nói với nó: “Vĩnh Lượng, hôm nay biểu hiện của cháu rất tốt, sau này nhất định phải duy trì làm như thế này. Cháu yên tâm, chỉ cần cháu làm đúng, chú sẽ luôn đứng sau lưng cháu và ủng hộ cháu, không có ai có thể vu oan cháu được. ”
Cố Vĩnh Lượng gật đầu, rồi bí mật liếc nhìn Nhiếp Khương một cái, hai má đỏ bừng.
Cậu nhóc nói nhỏ với Giang Nghĩa, “Chú ơi, cháu còn một chuyện muốn nhờ chú.”
“Là chuyện gì?”
“Chú có thể để Nhiếp Khương đi học cùng với cháu được không ạ?”