“Hai ta, cứ như vậy đi.”
Nói xong, xoay người ra khỏi cửa.
Đến khi Trì Sính đi khuất tầm mắt, Ngô Sở Úy mới quay ra đường gào khóc một tiếng.
“Mẹ kiếp, tôi có yêu anh hay không, anh còn không tự biết sao?”
Tay đặt trên khung cửa, miễn cưỡng duy trì tư thế đứng yên.
Bây giờ, đã thật sự kết thúc.
Trong lòng kiên quyết, tim cũng đã chết.
…
Sau khi trở về, Trì Sính cho đĩa CD vào máy xem, sau khi xem xong ôm Tiểu Dấm Chua đi tìm Uông Thạc.
Uông Thạc nằm trên ghế salon ngủ, không hề nhận thấy tiếng bước chân trong phòng.
Trì Sính lẳng lặng đi tới, ngồi xổm xuống cạnh ghế salon, cầm lấy cánh tay Uông Thạc đang buông thỏng trên sô pha, yên lặng nhìn chăm chú vào mặt anh, hơn bốn mươi phút sau, Uông Thạc mới mở mắt.
“Trì Sính?” Uông Thạc mơ hồ hỏi.
Trì Sính so với trước, sắc mặt dịu dàng hơn nhiều.
“Là tôi.”
Uông Thạc ngáp một cái, ngồi dậy, cùng Trì Sính bốn mắt nhìn nhau.
“Trận gió độc nào hôm nay đưa anh tới vậy?”
Trì Sính trầm giọng nói, “Tôi nên đến sớm hơn không phải sao? Để cậu chờ mất bảy năm.”
Uông Thạc không nói gì, ôm lấy Tiểu Dấm Chua từ trong ngực Trì Sinh, ra sức mút lấy phía ngoài miệng của nó. Tiểu Dấm Chua sau đó liền có chút hăng hái, trườn dần lên đến cổ Uông Thạc, quấn chặt lấy cậu.
Trì Sính ngồi vào lòng Uông Thạc, giống như năm đó, đem cả trọng lượng cơ thể dựa vào người cậu.
“Cậu còn nhớ lúc tôi mới đưa Tiểu Dấm Chua cho cậu, nó màu gì không?”
Trì Sính suy nghĩ một chút, nói: “Hẳn là hoa văn màu vàng.”
“Đúng vậy, trí nhớ rất tốt!”
Uông Thạc chọc chọc vào gáy Trì Sính, rồi cười hắc hắc một hồi, cười đến thoải mái như hai người lúc trước.
“Tôi rất thích dáng điệu của cậu như vậy.” Trì Sính nghiêng đầu nhìn Uông Thạc, “Vốn dĩ là một đứa trẻ dễ thương, cần gì phải biến thành một người không ra gì.”
“Không phải do anh chọc giận sao?” Uông Thạc hừ một tiếng.
Trì Sính nắm chặt lấy tay Uông Thạc, “Sau này cứ như vậy đi, đừng rầu rĩ nữa.”
“Tôi rầu rĩ vì ai chứ? Còn không phải là anh sao? Tôi nói con người anh sao giỏi thay đổi thế? Khi vầy khi khác, hôm nay thế này ngày mai thế kia, người bình thường cũng bị anh làm cho phát điên.”
Trì Sính ôm lấy vai Uông Thạc, nói: “Sau này vĩnh viễn sẽ là thái độ này, không thay đổi.”
Uông Thạc cố ý hỏi: “Là thái độ gì?”
“Cậu không nhận ra sao?” Trì Sính hỏi lại.
Uông Thạc hừ lạnh một tiếng, “Anh không nói sao tôi biết?”
“Được rồi, ta còn nói với cậu thiếu một câu.” Trì Sính đột nhiên nhớ ra, “Từ giờ sẽ bù đắp cho cậu.”
Uông Thạc có chút gấp gáp, “Nói gì vậy?”
Trì Sính lần thứ hai ngồi xổm người xuống, hai mắt đối diện mặt Uông Thạc, yên lặng nhìn một lúc.
“Thạc Thạc, tôi không yêu cậu.”
Mặt Uông Thạc trong tích tắc không chút biểu tình.
Trì Sính lấy đĩa CD từ trong túi áo ra, đặt vào tay Uông Thạc.
“Tôi xem đoạn phim này rồi, tôi hiện giờ một chút hoài niệm cũng không có. Tôi vướng mắc đáp án này nhiều năm như vậy, giờ Ngô Sở Úy cho tôi đáp án. Tôi mới nhận ra, tôi thật sự không yêu cậu.”
Uông Thạc kinh ngạc, nói không nên lời.
Tay Trì Sính an ủi trên mặt Uông Thạc hai cái, nói: “Hay là cậu cũng đã sớm không còn yêu tôi, chỉ vì đĩa CD này vẫn ở trong tay cậu, cậu mới mượn cớ không cam tâm.”
“Trì Sính, anh thật độc ác.” Uông Thạc nói.
Trì Sính trầm mắt nhìn cậu, “Không phải tôi ác, là Ngô Sở Úy ác, cậu ấy cắt đứt mọi khả năng tái hợp giữa tôi và cậu. Tôi hôm nay mới phát hiện, thật ra cậu rất đơn giản, nếu đem so với cậu ấy, cậu thật sự chưa đủ xấu xa*.” ( Hư hỏng)
Uông Thạc khóc, “Bởi vì tôi yêu anh hơn cậu ta.”
“Tôi biết.” Trì Sính lấy tay lau nước mắt cho Uông Thạc, “Cậu ấy sở dĩ để mặc cậu đổ oan, tất cả những việc này chỉ là vì muốn tôi nhận thức rõ ràng hơn tôi quan tâm cậu ấy bao nhiêu, cậu ấy làm việc tốt cho cậu nhưng thật ra là muốn triệt để đá cậu ra khỏi trái tim tôi… Thế nhưng tôi thật sự yêu cậu ấy làm sao bây giờ?”
Uông Thạc khóc không thành tiếng.
Trì Sính ôm cậu thật chặc.
“Cậu không phải nói ta chỉ quan tâm vì sao cậu bỏ đi bảy năm, lại nhất quyết không hỏi vì sao cậu và Quách Tử làm ra việc đó sao? Hiện tại tôi cho cậu biết đáp án, bởi vì cậu thật sự đã làm tôi tổn thương, là do sự dứt khoát của cậu chứ không phải vì cậu phản bội. Tôi hận vì cậu không lời giải thích, liền bỏ đi bảy năm.”
Uông Thạc thực sự hối hận, hối hận vì đến bản thân mình là ai cũng không biết.
“Trong lòng tôi cho tới giờ hoàn toàn không có lỗ hổng, sáu năm này đều hướng về cậu, mà cậu lại không bảo vệ nó. Giờ nó chạy mất, hoàn toàn thuộc về Ngô Sở Úy, vô luận cậu ấy tổn thương tôi bao nhiêu, trong lòng tôi cũng sẽ không cảm thấy gượng ép.”
Nước mắt Uông Thạc không thể chảy ra.
“Anh đừng nói nữa.”
Trì Sính hung hăng hôn vào miệng Tiểu Dấm Chua một cái.
“Đứa nhỏ này trả lại cho cậu, cậu đem đi đi.”
Nói xong, tay vỗ đầu Uông Thạc một cái, xoay người đi ra ngoài.
Dứt khoát, kiên quyết.
Chấm dứt, tất cả.