Tuyết Phi Nhi là muội tử của Đỗ Văn Hạo, Hàm Đầu không dám không nghe lời nàng ta nói, hơn nữa người ta nói cũng có đạo lý, vội vàng cười bồi nói: “Nếu không thì, hay là trực tiếp khênh kiệu vào trong dược phô đi, đặt trong sương phòng, rồi đi mời sư tổ ra chẩn bệnh là được rồi.
Mị Nhi không thèm để ý lời Tuyết Phi Nhi, gật đầu nói: “Được! Vậy thì khênh kiệu vào đi.” Truyện Tống Y
Hàm Đầu vội vàng bảo bệnh nhân đang đợi khám bệnh tránh ra để hai cỗ kiệu vào, rồi trực tiếp đưa vào sương phòng.
Tuyết Phi Nhi đóng cửa lại, nói: “Được rồi, hai vị nãi nãi có thể xuống kiệu rồi. Vị nào khám bệnh đây?”
Mị Nhi nói: “Là nhị tỷ tỷ Mộng Hàn.”
Lúc này, Thư Điệp đã xuống kiệu, bụng của nàng ta giờ đã nhô cao, nhưng vẫn xuống kiệu trước, bước tới trước tiểu kiệu của Mộng Hàn, đưa tay ra đỡ, nói: “Từ từ, cẩn thận!”
Mộng Hàn nhíu mày ôm bụng rên khẽ, tựa hồ như rất không thoải mái, thỉnh thoảng lại nôn khan.
Tuyết Phi Nhi mặt lộ ra vẻ vui mừng, trong lòng đã có tính toán, nói: “Ca ca của ta hiện tại đang bận, không ra ngay được đâu, hay là ta khám bệnh trước cho Mộng Hàn tỷ tỷ nhé?” Truyện Tống Y
Mị Nhi vỗ tay nói: “Được đó, bệnh này nữ y khám là hợp nhất, nghe nói Phi Nhi muội tử được Đỗ tiên sinh chân truyền, để Phi Nhi muội tử khám bệnh là tốt nhất.”
Tuyết Phi Nhi hừ lạnh nói: “Ai là muội tử của ngươi!” Cho dù Mị Nhi ra sức vỗ mông ngựa nàng ta, nàng ta vẫn không thèm nể mặt.
Tuyết Phi Nhi bước tới đỡ Mộng Hàn ngồi xuống, ho khẽ một tiếng, hỏi: “Mộng Hàn tỷ, tỷ chỗ nào không khỏe?”
“Đầy bụng, còn âm ỉ đau. Còn nữa… ừm, hai tháng rồi không thấy kinh.”
“Hả?” Tuyết Phi Nhi vui mừng nói: “Hai tháng rồi không có kinh, liệu có phải là có rồi không?”
Thư Điệp cũng vui vẻ nói: “Đúng vậy, chúng ta cũng nghĩ thế, nhưng trước khi chưa được khẳng định thì không dám nói với lão gia, cho nên lén tới đây nhờ Đỗ tiên sinh khám. Nếu thực sự đã có thai, thuận tiện kê vài thang thuốc giữ thai rồi quay về nói cho lão gia biết.”
“Thì ra là thế! Ta còn tưởng có bệnh gì nặng. Chỉ là muốn xem xem có phải đã mang thai hay chưa thì quá đơn giản, mạch khác thì có thể là ta xem không nhất định chuẩn, nhưng hỉ mạch này thì ta xem đảm bảo chuẩn xác!”
Dẫu sao thì lần trước khi huyện thành có bệnh dịch, Tuyết Phi Nhi từng chẩn mạch cho một người bị dịch hạch thành hỉ mạch, tạo thành một câu chuyện cười, nhưng sau mấy tháng theo Đỗ Văn Hạo học y chép thuốc, xem không ít y thư, tự tin nếu là hỉ mạch thì sẽ nhìn không sai, cho nên tự đề cử mình.
Mộng Hàn đương nhiên không biết cố sự này của Tuyết Phi Nhi, thành thật đặt tay lên gối để nàng ta bắt mạch.
Một lát sau, Tuyết Phi Nhi vui mừng nói: “Mạch đi lại trôi chảy, ứng chỉ viên nhuận, quả nhiên là hoạt mạch! Cũng chính là hỉ mạch! Cung hỉ cung hỉ!”
Mộng Hàn vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, run giọng nói: “Ta… ta có thai rồi sao? Ta thực sự có thai rồi sao?”
Tuyết Phi Nhi mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên, nếu ngay cả hỉ mạch mà ta cũng chẩn đoán không ra, há chẳng phải là làm mất mặt Ngũ Vị đường của chúng ta hay sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Mộng Hàn khẽ xoa xoa cái bụng đang phồng lên của mình, nói với Thư Điệp: “Tỷ, muội mang thai rồi!”
Thư Điệp cũng thập phần cao hứng: “Thật tốt quá, lão gia biết được tin tức này, không biết sẽ cao hứng đến thế nào!”
Mộng Hàn vui vẻ gật gật đầu, đột nhiên nhíu mày, ôm bụng, rên khẽ.
Thư Điệp vội vàng hỏi: “Muội sao thế? Không khỏe ư?”
“Ừ… đau bụng quá.”
Thư Điệp đã có thai trong người, vừa nghe thấy câu này, cảm thấy có chút không đúng, quay đầu lại hỏi Tuyết Phi Nhi: “Muội ấy sao lại đau bụng nhỉ, theo đạo lý thì mang thai đâu có như vậy?”
“Ối trời, nàng ta hai tháng rồi chưa có kinh, lại buồn nôn, đặc biệt là sờ thấy hoạt mạch, không phải có tin vui thì là gì?”
Mị Nhi ở bên cạnh cười bồi, nói: “Muội tử nói đúng, tất nhiên là đã có tin mừng rồi, muội theo Đỗ tiên sinh học y lâu như vậy, chắc là không sai đâu.”
Tuyết Phi Nhi hừ một tiếng: “Còn cần ngươi phải nói sao?”
Mị Nhị cũng không tức giận, vẫn cười bồi nói: “Vậy phiền muội tử kê thuốc dưỡng thai đi!”
Tuyết Phi Nhi lại hừ một tiếng: “Ta vốn muốn kê, nhưng ngươi đã nói vậy thì ta không kê nữa!” Rồi đứng dậy đi ra cửa.
Mị Nhi rất xấu hổ, dùng mắt ra hiệu cho Thư Điệp.
Thư Điệp vội vàng đuổi theo giữ Tuyết Phi Nhi lại: “Đừng như vậy mà! Muội tử, hay là muội kê đơn đi, đây là hài tử của lão gia, lão gia nhà chúng ta cùng lệnh huynh quan hệ khá thân mà.”
Tuyết Phi Nhi quay đầu lại nhìn, sau đó mới mỉm cười, nói khẽ: “Không phải là ta muốn bỏ đi đâu, là ca ca của ta đã dặn dò, trước khi mãn sư chỉ có thể chép phương thuốc thay hắn, tuyệt đối không cho phép chúng ta tự tiện kê đơn lấy thuốc cho bệnh nhân, cho nên ta không kê được đâu.”
“Thì ra là thế. Vậy phải làm gì bây giờ?”
“Còn có thể làm thế nào nữa, ta mời ca ca của ta tới. Những lời vừa rồi ta nói đừng coi là thật, có phải là có tin mừng hay không, phải đợi ca ca của ta nói hẵng tin.” Truyện Tống Y
Thư Điệp hơi có chút thất vọng: “Muội chẳng phải đã nói là khẳng định nàng ta đã có thai sao?”
Tuyết Phi Nhi xấu hổ lè lưỡi nói: “Nói thật nhé, ha ha, ta thực sự không nắm chắc. Ta học y cũng chỉ là vì muốn cùng Vũ Cầm tỷ chơi đùa thôi, lần trước sau khi chẩn bệnh sai, ca ca của ta đã mắng ta một hồi, cho nên ta có thể đùa, nhưng tuyệt đối không dám nói linh tinh, vừa rồi cũng chỉ là nói chơi với các người thôi. Ta cũng cho rằng tám chín phần là hoạt mạch, có điều cứ phải để ca ca ta tới khám cho chắc.”
Nói xong, hai người tới nội đường.
Đỗ Văn Hạo vừa hay cũng khám xong cho một bệnh nhân, Tuyết Phi Nhi nói: “Ca ca, nhị di thái của Trang đại nhân tới khám bệnh, đang ở trong sương phòng. Nàng ta tắt kinh hai tháng rồi, còn nôn khan nữa, muội chẩn mạch hình như là hoạt mạch, chắc là có tin mừng rồi, nhưng không dám xác định. Hay là huynh tới khám đi”.
Đỗ Văn Hạo gật đầu, nói với Bàng Vũ Cầm ở bên cạnh: “Đi, cùng nhau đi xem thế nào!”