Đàm Kế Chi giật mình, cảnh giác nhìn chằm chằm cô gái mặc quần áo mộc mạc nở nụ cười vô hại trước mắt. Diệp Ly khoát khoát tay, cười yếu ớt nói: “Đàm đại nhân không cần khẩn trương. Ngươi đã cho Bản phi biết thân phận của ngươi rồi, nói vậy, chắc cũng không quan tâm những chuyện khác đi?”
Đàm Kế Chi trầm mặc, đúng vậy, bí mật lớn nhất của hắn, đơn giản chính là thân phận của hắn thôi. Nếu chuyện này cũng đã không còn là bí mật nữa, thì như vậy còn gì mà không thể nói? Ngẩng đầu lên, khóe môi Đàm Kế Chi chứa đựng một nụ cười, đáng tiếc kết hợp với dung nhan âm trầm hàng năm, nên làm sao cũng không đạt tới phong độ nhẹ nhàng, nhưng cũng không có ai quan tâm đến điều này. Đàm Kế Chi nhướng mày cười nói: “Có thể làm cho Vương phi tò mò, thật sự làm cho tại hạ thụ sủng nhược kinh.” Diệp Ly cười nói: “Đàm đại nhân cần gì phải khách khí. Mục đích Đàm đại nhân ở bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ nhiều năm như vậy, nếu Bản phi đoán đúng, thì đơn giản chính là vì chuyện này, có đúng không?”
Đàm Kế Chi khẽ gật đầu, “Đúng vậy.” Thân là hậu duệ Tiền triều, vì cái gì mà phải hao hết tâm tư ẩn núp bên cạnh Hoàng đế đương triều, căn bản không cần hao phí đầu óc để đoán.
“Đàm đại nhân có thấy, trong lịch sử có mấy người hậu duệ Tiền triều phục quốc thành công chưa?” Diệp Ly buông lương khô trong tay, đổ ra chút nước sạch ra rửa tay, vừa hỏi.
Sắc mặt Đàm Kế Chi trầm xuống, âm lãnh nhìn chằm chằm Diệp Ly, Diệp Ly cười nói: “Đàm đại nhân không cần nghi ngờ, Bản phi cũng không phải đang cười nhạo ngươi. Vấn đề của Bản phi, Đàm đại nhân không ngại thì thử suy nghĩ xem.”
“Quả thật không có mấy người thành công, chẳng lẽ Vương phi có cao kiến gì?”
“Cao kiến thì không dám, thật ra thì, phục quốc… càng khó hơn dựng nước, không phải sao? Tiền triều đã bị diệt vong cách đây hai trăm năm rồi, dân chúng có người nào sẽ vì một hậu duệ của Hoàng thất đã sớm diệt vong không biết bao nhiêu đời, mà đi mạo hiểm rơi đầu chứ? Mà thân là hậu duệ Tiền triều, Đàm đại nhân có thể cho bọn họ ích lợi gì, để bọn họ phải mạo hiểm vì ngươi? Đàm đại nhân muốn phục quốc, cũng không biết tiền vàng, binh mã, nhân tài từ chỗ nào mà có? Đàm đại nhân sẽ không cho rằng, không có Định Quốc Vương phủ, giết chết Mặc Cảnh Kỳ nữa, thì thiên hạ Đại Sở có thể thuộc về mình đi? Mặc dù lần này Đàm đại nhân không có được bảo tàng như mong muốn, nhưng Hoàng lăng này vẫn có giá trị không nhỏ đó.”
“Chuyện mà Vương phi nhắc nhở, tại hạ đa tạ Vương phi đã chỉ điểm.” Đàm Kế Chi đánh giá Diệp Ly một lát, chắp tay thụ giáo.
Diệp Ly im lặng: Ta không chỉ điểm ngươi, ta đang muốn đả kích ngươi đó. Nhưng mà cũng đúng, một người muốn phục quốc vẫn có thể nhịn nhục ẩn núp ở bên cạnh Mặc Cảnh Kỳ nhiều năm như vậy, thì làm sao có thể không có một chút chuẩn bị gì chứ? Trong lòng Diệp Ly suy tư tin tức vừa mới biết được từ Đàm Kế Chi, trên mặt cũng không có chút dao động nào. Tiếp xúc, nói chuyện với người khác thì phải có chừng mực, Diệp Ly luôn luôn hiểu rất rõ, nàng rất rõ ràng, không thể nói tiếp nữa, nói thêm gì đi, thì Đàm Kế Chi sẽ không muốn dùng nàng để đàm phán với Mặc Tu Nghiêu nữa, mà sẽ muốn giết người diệt khẩu.
Diệp Ly không muốn nói chuyện, nhưng hiển nhiên Đàm Kế Chi lại rất có hứng thú với Diệp Ly, “Lại nói, lấy trí tuệ của Vương phi, sao lúc đầu lại bị buộc phải gả cho Định Vương vậy? Hoặc là… Trong lúc vị Hoàng Thượng kia của chúng ta còn không biết, thì Vương phi và Định Vương điện hạ đã lưỡng tình tương duyệt với nhau rồi?”
“Đàm đại nhân đã xem quá nhiều thoại bản (*) rồi đó? Ánh mắt của Bản phi tốt thôi.” Diệp Ly liếc hắn một cái, thản nhiên nói.
(*) thoại bản: một hình thức tiểu thuyết bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
“Ánh mắt tốt?” Đàm Kế Chi hơi buồn cười hỏi ngược lại, hiển nhiên khịt mũi coi thường câu trả lời của Diệp Ly. Vô luận nhìn từ góc độ nào, thì gả cho Mặc Tu Nghiêu đều không xem là chuyện tốt. Diệp Ly bĩu môi, quyết định không giải thích vấn đề về ánh mắt của mình với người ngoài. Nếu chỉ đơn thuần dựa theo cách nhìn của các cô gái thời đại này, thì quả thật gả cho Mặc Tu Nghiêu không phải là chuyện tốt gì. Nhưng lại là lựa chọn không thể tốt hơn với Diệp Ly, không cần chu toàn giữa vô số nữ nhân trong hậu viện, không cần hao phí thời gian cả đời để thảo luận chuyện nhà, phấn son bột nước với các quý phụ khuê phòng, cũng không cần sống cả đời trong một căn nhà nhỏ bé ở một nơi nho nhỏ trong trời đất. Cho dù đã sớm có chuẩn bị với cuộc sống như thế, nhưng có thể có lựa chọn tốt hơn, thì tại sao lại không chọn? Cho dù khác khá xa với hy vọng bình tĩnh an bình mà mình mong muốn, nhưng cũng phải hiểu rằng, muốn có được thì tất nhiên phải giao ra. Nàng không thể hy vọng xa vời rằng, vừa được hưởng thụ tự do tự tại như kiếp trước, lại muốn không cần nhận bất kỳ trách nhiệm và nghĩa vụ gì được. Ánh mắt và cái nhìn của người khác không quan trọng, rất nhiều chuyện cứ như người uống nước vậy, lạnh hay nóng phải tự mình biết. Mặc Tu Nghiêu vì nàng, làm cho trong lòng nàng hạnh phúc, cũng cam tâm tình nguyện vì hắn mà làm tất cả. Chỉ vậy thôi.
Mặc dù bảo tàng Hoàng lăng này là giả, nhưng diện tích cũng không thua kém danh tiếng là lăng mộ hoàng gia của nó. Chiếu theo bản đồ, dọc theo đường đi, ngoại trừ nghỉ ngơi khi cần thiết ra, trên căn bản không có gì cản trở, thì ba người cũng phải đi hơn một ngày mới đi tới lối ra.
Đi ra khỏi cửa Hoàng lăng, ánh sáng rực rỡ chiếu thẳng vào khiến cho Diệp Ly hơi không thích ứng, phải nhắm lại mắt, giơ tay lên che mắt, thích ứng một lát rồi mới từ từ mở ra, liền thấy Đàm Kế Chi đang mỉm cười nhìn chằm chằm đánh giá nàng, “Vương phi lại thật sự yên tâm với tại hạ như vậy.” Diệp Ly cười yếu ớt nói: “Đàm đại nhân muốn ra tay với Bản phi thì đã có thể ra tay ngay từ lúc còn trong Hoàng lăng rồi, không phải sao? Đàm đại nhân yên tâm, Bản phi sẽ không chạy trốn, dù sao… Con của ta mới quan trọng nhất.” Đàm Kế Chi hài lòng gật đầu, “Vương phi suy nghĩ cẩn thận như vậy là tốt rồi. Nói thật, tại hạ cũng không muốn ra tay với Vương phi.”
Kể từ sau khi gặp phải Đàm Kế Chi, thì Lâm đại phu liền trở nên hết sức trầm mặc ít nói. Phần lớn thời gian cũng chỉ có hai người Diệp Ly và Đàm Kế Chi nói chuyện, Lâm đại phu chỉ mặt lạnh nghe hai người ngươi tới ta đi thử dò xét đối phương. Đứng ở dưới vách núi nhìn theo cửa vào Hoàng lăng từ từ khép lại cho đến khi không có chút dấu hiệu nào ở trước mắt, Lâm đại phu xoay người đi về phía trước.
Sắc mặt Đàm Kế Chi trầm xuống, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lâm đại phu, rồi nói: “Phụ thân, người muốn đi đâu?”
Lâm đại phu quay đầu lại, lãnh mạc nói: “Hoàng lăng, ngươi đã tiến vào, bây giờ, lão đầu tử ta muốn đi đâu, còn cần ngươi quan tâm sao?” Thần sắc Đàm Kế Chi phức tạp nhìn Lâm đại phu, trầm ngâm một chút mới nói: “Phụ thân, con muốn địa chỉ Hoàng lăng thật.”
Trên mặt Lâm đại phu hiện lên một tia kinh ngạc, nhìn chằm chằm Đàm Kế Chi nói: “Ngươi cho rằng, Hoàng lăng này là giả?”
Đàm Kế Chi đứng chắp tay, “Bên trong không có gì cả, rõ ràng không phải là giả sao?”
Lâm đại phu cười ha ha, “Ta đã nói với ngươi, căn bản trong Hoàng lăng không có bảo tàng gì, chính ngươi lại không tin. Bây giờ chính ngươi cũng thấy tận mắt rồi, lại hoài nghi nơi này không phải Hoàng lăng thật? Ngươi cho rằng, lão đầu tử ta đã giấu bảo tàng chân chính đi rồi sao?”
Đàm Kế Chi không nói, từ đầu đến cuối, thần sắc kia giống như âm thầm đồng ý với lời nói của Lâm đại phu. Trên mặt Lâm đại phu xẹt qua một tia chán nản và đau đớn, nhìn chằm chằm Đàm Kế Chi, cười lạnh liên tục, nói: “Tốt! Tốt! Cứ cho là ta đã giấu bảo tàng đi rồi, ngươi muốn làm gì ta? Giết lão đầu tử ta sao?”
“Phụ thân!” Đàm Kế Chi cắn răng, nhìn chằm chằm Lâm đại phu, trong ánh mắt nhiều hơn một tia ngoan ý, ngạo nghễ nhìn chằm chằm thân ảnh hơi gù lưng của Lâm đại phu, lãnh đạm nói: “Có phải người đã quên rồi hay không… Người cũng không phải là cha ruột của con. Những thứ trong bảo tàng kia cũng không phải của Đàm gia.” Trên mặt Lâm đại phu xé ra một tia cười giễu cợt, theo Diệp Ly thấy, thì đó càng giống khóc hơn, “Vậy ngươi cũng đừng quên, bây giờ ngươi còn mang họ Đàm!” Thần sắc Đàm Kế Chi biến ảo không ngừng, sắc mặt càng trở nên khó coi, “Người……”
“Ta nói, có phải chúng ta nên rời khỏi nơi này trước hay không? Chắc hẳn những người khác vẫn còn đang ở gần Nhữ Dương đi?” Đột nhiên Diệp Ly mở miệng nói.
Đàm Kế Chi sững sờ, rốt cuộc nuốt lại lời nói đã đến trên miệng, nhìn Lâm đại phu, miễn cưỡng nói: “Đi với con.”
Lông mi trắng của Lâm đại phu giương lên, vừa muốn nói chuyện, thì cánh tay lại bị Diệp Ly vươn tay bắt được. Diệp Ly áy náy nói: “Sư phụ, hình như đồ nhi hơi khó chịu, một lát nữa còn muốn làm phiền người xem giúp con một chút.” Lâm đại phu ngơ ngác một chút, nhìn Diệp Ly thật kỹ một cái, rốt cuộc không phản đối nữa.
Đè xuống xung đột kịch liệt suýt nữa bộc phát của cha nuôi và con trai, ở trong lòng Diệp Ly khẽ thở dài một cái, lơ đãng sờ sờ một ít vải vóc đặt trong tay áo, đuổi theo bước chân Đàm Kế Chi đang đi ở phía trước.
Đàm Kế Chi vừa đi về phía trước, vừa quay đầu lại nói với Diệp Ly: “Người của ta ở gần chỗ này. Vương phi không cần kích động, lần này chúng ta cũng không đi đến Nhữ Dương. Cho nên tạm thời có thể ngài sẽ không gặp được Định Vương điện hạ đâu.”
Diệp Ly cười nhạt nói: “Nếu đã rơi vào trong tay Đàm đại nhân, tất nhiên tất cả mặc cho Đàm đại nhân an bài. Nhưng mà Bản phi hơi tò mò, Đàm đại nhân tính mang Bản Phi hồi kinh sao?”
Đàm Kế Chi cười nói: “Sao Vương phi lại nghĩ như vậy? Mang Vương phi về kinh thành có ích lợi gì cho tại hạ đây?”
Diệp Ly tròn mắt, “Vậy thì Bản phi lại càng tò mò hơn là, Đàm đại nhân đã dùng lý do gì để rời khỏi kinh thành lâu như vậy? Ngay cả Mặc Cảnh Kỳ có bệnh đa nghi mà lại không nghi ngờ.” Đàm Kế Chi cười hơi đắc ý: “Nếu tại hạ đã có thể làm cho bệ hạ tín nhiệm, thì sao ngay cả chút điểm này lại không làm được chứ? Về phần Vương phi phải đi đâu… Thì chờ khi đến nơi, Vương phi sẽ biết.”
Diệp Ly cười một tiếng, “Đã như vậy, Bản phi mỏi mắt mong chờ.” Có thể lừa gạt được Mặc Cảnh Kỳ nhiều năm như vậy, vậy thì hãy để cho ta nhìn xem, ngươi có bản lĩnh đi ra được Hồng Nhạn quan hay không?