Quan trọng nhất chính là ở đây có tin tức tình báo. Chỉ cần là tình hình anh muốn biết thì đều có thể mua được ở đây, trừ khi anh đưa ra cái giá không đủ.
Nếu muốn vào câu lạc bộ này lại không dễ dàng. Nếu không có được lời mời, thậm chí ngay cả tứ cách đi vào trong cũng không có. Người bình thường chỉ nghe nói qua nhưng từ trước tới nay chưa từng bước vào.
Nghe nói, giá trị con người thấp nhất để bước qua bục cửa vào đây cũng phải một tỷ.
Chương Trình tới, mấy ông trùm cũng tới.Mọi người hẹn nhau cùng đi chính là sợ ông Phó không để ý tới bọn họ.
‘Vì miếng thịt béo bở Đông Hải này, cho dù có là đối thủ cạnh tranh với nhau thì bọn họ cũng có thể tạm thời hợp tác, không có vấn đề gì.
Mấy người vào câu lạc bộ liên được sắp xếp vào ngĩ trong một gian phòng trà, chẳng mấy chốc đã có người đưa trà lên.
Chương Trình không khách sáo, cầm chén trà lên uống.
Nói đùa à, một chén này chính là một triệu đấy, không uống sẽ lỗ lớn!
Qua một lúc lâu vẫn không thấy ông Phó xuất hiện, đã có người hơi mất kiên nhẫn rồi.
“Quản gia Triệu, ông Phó có ở nhà không vậy?”
Đứng ở đó người đàn ông trung tuổi, tóc hoa râm nhưng rất có tinh thần. Ông ta là quản gia của ông Phó, chỉ biết họ Triệu chứ không biết tên cụ thể là gì, cũng là người quản lý câu lạc bộ Mặt Nạ này.
Cho dù là đám người
Chương Trình gặp quản gia cũng phải khách sáo ba phần.
“Ngài ấy có ở đây nhưng đang niệm kinh” Quản gia Triệu nheo mắt, cười tm tỉm nói.
“Các người đừng nóng vội, nếu không tôi lại sai người mang lên thêm một bình trà?”
Chương Trình xua tay nói không cần, một chén một triệu, uống một chén là chăm sóc tới chuyện kinh doanh của ông Phó, uống hai cốc thì có hơi đắt. Chỗ nào đáng tiêu tiền thì gã đồng ý tiêu, nhưng tiêu vào những khoản này thì gã thật sự hơi luyến tiếc.
“Không sao, bình trà này là tôi tặng”
Triệu quản gia vấy tay, bảo người lại đưa vào một bình trà.
Bọn họ cứ chờ như vậy suốt một giờ, Chương Trình đi qua đi lại, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn nhưng trước sau vẫn không thấy ông Phó xuất hiện.
“Quản gia Triệu?”
Quản gia Triệu ngẩng đầu: các ngài nhé?”
ậy để tôi đi hỏi thử giúp “Làm phiền quản gia Triệu.”
Đám người Chương Trình cố nhãn nhịn vì biết đây là ông Phó ra vẻ ta đây, nhưng bọn họ có thể nói gì chứ?
Quản gia Triệu đi một lát mới trở lại.
Đám người Chương Trình lập tức vây lại.
“Thế nào rồi? Ông Phó đồng ý gặp chúng tôi chứ?”
“Ông Phó phải nghỉ ngơi.”
Quản gia Triệu vẫn cười tủm tỉm: “Nhưng… tôi có mang.
tới cho các ngài đáp án mà các ngài mong muốn đây “Thế nào?”
Mắt đám người Chương Trình lập tức sáng.
“Đông Hải… không có bóng dáng của phương bắc.”