“Anh bạn này, cậu là ai? Tại sao lại tới Nam Phái của tôi gây chuyện?” Vũ Văn Mặc trằm giọng nói.
Người này đã có thủ đoạn như vậy, vậy chắc chắn là có chút lai lịch, cho nên Vũ Văn Mặc cũng không dám làm bậy.
“Tôi đến đây không phải để gây chuyện.” Vị khách thờ ơ nói.
“Vậy thì anh đến đây làm cái gì?” Kim Đỉnh ở bên cạnh trầm giọng hỏi.
“Khiêu chiến!”
Người khách mặt không biểu cảm nôn ra hai chữ này.
Ngay khi lời này vừa rơi xuống, hơi thở của toàn bộ hội trường ngay lập tức đông cứng lại.
“Kể từ bây giờ, tôi muốn khiêu chiến với tắt cả người của Nam Phái các ông, y thuật cũng được, châm cứu cũng được…các ông tốt nhát nên mời Long Thủ ra đây đi.” Vị khách lại nói.
Não của rất nhiều người run lên.
Từ khán đài cho đến giám khảo chính toàn bộ đều chết lặng.
Ai có thể ngờ được trong Y Vương Đại Hội này, lại có người chạy đến khiêu chiến với y thuật của Nam Phái?
Đầu của người này có phải là không bình thường không?
Anh ta không biết đây là nơi nào sao? Anh ta có biết mình đang phải đối mặt với cái gì không?
Bích Nhàn cau mày.
“Người này không lẽ là người của Bắc Phái sao?”
“Nhưng Bắc Phái chưa từng thấy người này!” Lý Tử Vân nói.
“Bây giờ phải làm sao?” Kim Đỉnh cần thận hỏi.
“Hừ, còn có thể làm sao nữa? Nếu cậu ta muốn chiến đấu y thuật vậy thì chiến với cậu ta đi. Hôm nay ở đây có nhiều người như vậy, không thể để mắt mặt được. Về phần viện trưởng bên kia, hãy cử người đến thông báo một chút, nhân tiện điều tra thử thân phận của người này. Bất kể anh ta là ai, lại muốn ở đây tát vào mặt Nam Phái của chúng ta, vậy thì nhất định không thể để anh ta sống yên!
“Bích Nhàn tức giận nói.
“Được!” Kim Đỉnh gật đầu, sau đó nói với thành viên của Nam Phái bên cạnh.
Một thành viên của Nam Phái ngay lập tức chạy đi.
“Do cuộc khảo nghiệm xuất hiện sự cố, Y Vương Đại Hội tạm thời bị đình chỉ!” Vũ Văn Mặc nói.
Hiện trường lại náo động không ngừng.
Nhưng người này đã chạy đến đây rồi, nều như Nam Phái từ chối thì sẽ chỉ trở thành trò cười, điều mà Nam Phái quan tâm nhất chính là danh tiếng, vì vậy bọn họ không thể từ chói yêu cầu chiến đấu y thuật của người này.
“Mời tất cả những thành viên không liên quan tạm thời rời khỏi đây đi.” Lý Tử Vân hét lên.
Mọi người đứng dậy và muốn rời khỏi hội trường.
“Khoan đãt”
Lúc này, vị khách lại hét lên một tiếng.
Mọi người dừng lại.
Bốn người Vũ Văn Mặc nhìn người đó.
Lại nghe thấy người đó thờ ơ nói: “Tất cả mọi người ở lại.
Tôi hôm nay tới đây là muốn đánh bại y thuật của Nam Phái trước mặt công chúng, cho nên các người phải ở lại đây làm nhân chứng!”
“Cậu nói cái gì?” Bích Nhàn ánh mắt dữ tọn.
“Không lẽ các người không dám sao?” Người đó hỏi ngược lại.
“Làm sao có thể? Ở lại thì ở lại!” Bích Nhàn tức giận nói.
Những người ngồi tại chỗ phấn khích vô cùng.
Bọn họ có thể tận mắt chứng kiến màn so tài y thuật này.
nên tin rằng bắt luận là đối với ai mà nói, đó đều là một cơ hội vô cùng quý giá.
“Có vẻ như Nam Phái lần này tổ chức hội thi sẽ thu được nhiều bắt ngờ!” Liễu Như Thi mỉm cười nói.
“Đúng vậy, thật không ngờ giữa chừng lại xuất hiện một người như vậy, nhưng hình như cậu ta không hiểu lắm về Nam Phái đúng không? Nam Phái không phải nơi mà anh ta có thể khiêu chiến. Hãy xem người này đối phó với máy người của Nam Phái đi!” Nam Hành ở bên cạnh hừ lạnh nói.
Mọi người lại ngồi vào chỗ.
Bầu không khí trong hiện trường còn nóng hơn trước.
Mấy người Vũ Văn Mặc nổi giận đùng đùng, các thành viên của Nam Phái cũng nghiền răng nghiền lợi.
Từ trước đến nay chưa có ai dám khiêu chiến với Nam Phái!
“Cậu nói đi, cậu muôn thi như thê nào? Thi cái gì? Chúng tôi đều theo cậu!” Vũ Văn Mặc lạnh lùng nói.
“Đã là chiến đấu y thuật, đương nhiên sẽ thi về người thầy thuốc. Trêи hàng ghế bệnh nhân bên đó có 100 bệnh nhân, chúng ta mỗi bên 50 người. Ai có thể chữa khỏi cho bọn họ trong thời gian ngắn nhát sẽ thắng.” Lâm Dương thờ ơ nói.
“Thật sự quá đơn giản!”
Kim Đỉnh cười chế nhạo.
“Trước tiên hãy nói chuyện đi, nếu như cậu thua thì phải làm sao?” Lý Tử Vân bình tĩnh nói.
“Các ông nói đi.”
“Tôi muốn cậu quỳ trước cổng của Nam Phái chúng tôi mười ngày! Sau đó quét dọn Nam Phái của tôi trong một năm, không quá đáng chứ?”, Lý Tử Vân nói.
Ba người còn lại gật đầu, điều kiện này cũng không tính là quá đáng, nếu như đề ra yêu cầu quá đáng, người khác sẽ cho rằng Nam Phái cậy thế hϊế͙p͙ người, điều kiện này đủ để bảo toàn thể diện cho Nam Phái, đồng thời cũng chứng tỏ uy nghiêm của Nam Phái.
Nhưng vị khách lại lắc đầu liên tục.
“Vậy thì quá nhàm chán rồi, chúng ta hãy đặt cược lớn hơn chút đi!”
Khi những lời này rơi xuống, trái tim của mấy người chùng xuống.
“Lớn hơn chút? Ý của cậu là gì?”
“Nếu như các ông ai thua, tôi sẽ phế bỏ y thuật của người đó. Tôi sẽ dùng kim bạc của mình để làm rối loạn cơ và tĩnh mạch cánh tay của các ông, khiến cho tay của các ông giống như bị bệnh Parkinson. Bắt luận là châm cứu hay là bốc thuốc. Cả đời này đều không thể nào hành nghề y, thế nào? ” Vị khách thờ ơ nói.
“Cái gì?”
Vô số người há hốc mồm kinh ngạc.
“Vậy thì nếu như cậu thua thì sao?” Vũ Văn Mặc ngay lập tức hỏi.
“Tôi chết!”
Người đó thờ ơ phun ra hai chữ.
Ngay lập tức, hội trường lại không có âm thanh nào…