Hứa Minh Tâm lấy năm tờ tiền màu xanh lá cây ra rồi nói với vẻ đáng thương.
Đây đều là tiền mồ hôi xương máu của cô đó!
Hứa Minh Tâm nhìn Cố Gia Huy, nhìn vẻ mặt của anh xụ xuống mà trái tim của cô run lên.
Mười triệu còn chưa đủ ư? Anh muốn nhiều hơn ư? Mẹ ơi, ngủ có một đêm, còn chẳng làm gì, sao lại đắt như thế chứ?
Mặc dù trong lòng cô không ngừng kêu gào nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài.
“Hay là… em đi mượn…”
“Đưa ví cho anh.”
Anh nói với vẻ âm trầm.
Hứa Minh Tâm đành phải nộp lên.
Chỉ thấy Cố Gia Huy tìm trong đó một lúc lâu, cuối cùng tìm được…
A?
Một nghìn?
Hứa Minh Tâm có chút sửng sốt.
Khi Cố Gia Huy đưa ví lại cho Hứa Minh Tâm thì anh nói: “Anh lấy cái này là được rồi.”
“Một ngàn ư? Rẻ thế?”
“Không phải em nói nữ chính trả càng ít thì nam chính sau này càng thích nữ chính sau? Em không muốn anh chung thủy trung thành với em à?”
“A…?”
Đây là lối suy nghĩ quỷ quái gì vậy chứ?
“Anh vẫn chưa ăn sáng, em đi ăn với anh nhé?” “Nhưng mà… đợi lát nữa phải tập hợp…”
