Nhìn ra Nhiếp Vân ưu sầu, Tuyết Tĩnh Nhi biết không phải là nhằm vào nàng, vội vàng nói.
– Cái này…
Nghe nàng nói như vậy, Nhiếp Vân sửng sốt một chút, con mắt sáng ngời.
– Đúng rồi! Ta nói Tiểu Long có khả năng không nghe, nhưng nhiều người chỉ sợ có thể tạo được không ít hiệu quả!
Tuy niên kỷ của Tuyết Tĩnh Nhi không lớn, sự tình Thượng Cổ lý giải không nhiều lắm, nhưng mẫu thân của nàng là Nhan Chi, Nhan Chi lại là bằng hữu tốt nhất của U Minh Hoàng Vương, cực kỳ hiểu nàng, mình khuyên bảo, Tiểu Long khả năng lơ đễnh, nàng khuyên bảo khẳng định hiệu quả tốt hơn nhiều.
– Được, vậy thì phiền toái ngươi rồi, chúng ta đi thôi!
Nghĩ đến điểm này, Nhiếp Vân nở nụ cười, đưa tay nắm lấy Tuyết Tĩnh Nhi, xé rách không gian bay về phía Linh giới Liên Nguyệt Các.
Sau khi từ Đạo giới trở về, Tiểu Long cũng không cùng hắn chung một chỗ, còn ở lại Liên Nguyệt Các, muốn tìm hắn, tự nhiên phải trở về một chuyến.
– Đến cùng là chuyện gì, hiện tại có thể nói với ta không?
Phi hành trên không trung, cảm nhận được Cương Phong bốn phía không cách nào tới gần, Tuyết Tĩnh Nhi âm thầm cảm thán thực lực của Nhiếp Vân, đồng thời cười hỏi.
– Ta hỏi U Minh Hoàng Vương mượn một vật, làm điều kiện trao đổi, nàng hy vọng có thể để cho Long Hoàng tới cùng nàng một ngày!
Nhiếp Vân không có giấu diếm, bất quá cũng không có giải thích cặn kẽ.
– Để cho Long Hoàng tới cùng nàng?
Tuyết Tĩnh Nhi le lưỡi:
– Long Hoàng chắc sẽ không đến đâu!
– Đúng vậy, ta sợ Tiểu Long không đồng ý!
Nhiếp Vân lắc đầu, thấy nàng mới mở miệng liền nói ra căn bản, nở nụ cười:
– Xem ra sự tình của Long Hoàng cùng U Minh Hoàng Vương, ngươi biết không ít, không ngại nói cho ta nghe một chút!
Đối với quan hệ của hai người, hắn biết thật đúng là không nhiều, Tiểu Long chưa bao giờ ở trước mặt hắn đề cập qua, U Minh Hoàng Vương càng không cần phải nói.
– Ngươi không biết?
Tuyết Tĩnh Nhi có chút kỳ quái.
– Long Hoàng không phải là yêu sủng của ngươi sao?
– Hắn không phải yêu sủng của ta, chúng ta là bằng hữu!
Nhiếp Vân nói.
– Ách, ta còn tưởng rằng ngươi cái gì cũng biết chứ… sự tình của hai người, ta cũng là nghe mẫu thân nói qua, cực kỳ phức tạp, cẩn thận nói tiếp không gặp U Minh Hoàng Vương, là không thể trách Long Hoàng tiền bối…
Tuyết Tĩnh Nhi dừng lại một chút, nói ra sự tình mình biết.
U Minh Hoàng Vương cùng Long Hoàng là sinh mệnh đặc thù trong Hỗn Độn, thời điểm mới vừa vào Thiên Địa lục đạo, tu vi còn không có cao như hiện tại, chỉ có thể coi là bình thường.
Lúc ấy hai người đều là niên thiếu khí thịnh, muốn sáng chế một phen sự nghiệp, từng người ẩn tàng bản thể, hóa thành nhân hình, bái vào sơn môn, tu luyện đạo pháp.
Về sau phát triển vô cùng đơn giản, hai đại Thượng Cổ dị chủng, có được huyết mạch vượt qua thường nhân, tu luyện làm chơi ăn thật, rất nhanh đã vượt qua bạn cùng lứa tuổi, xông ra danh khí thật lớn.
Bởi vì đồng căn đồng nguyên, lại lẫn nhau thưởng thức, trở thành người yêu là chuyện rất bình thường, mới vào bể tình, trước hoa dưới trăng, quan hệ càng ngày càng tốt, như keo như sơn.
Lúc ấy đệ tử Tiên môn thi đấu, hai người đều là tuyển thủ nổi trội nhất của tông môn, cũng là đối thủ, hai người mến nhau chọc giận tông môn của song phương.
Long Hoàng chí tình chí nghĩa, không để ý tông môn phản đối, quyết cùng Hoàng Vương ở chung một chỗ, nguyện ý xa phó chân trời, thoát ly phân tranh! Tông môn của song phương đều giận dữ, trong đó một vị trưởng lão của tông môn Hoàng Vương tự mình ra tay, đả thương Hoàng Vương. Tông môn của Long Hoàng cũng phái người tới, bất quá không phải đánh chết Long Hoàng, mà là Hoàng Vương, theo bọn họ, chỉ cần Hoàng Vương chết, Long Hoàng tự nhiên sẽ một lần nữa trở lại tông môn, kế thừa y bát.
Long Hoàng không muốn tổn thương Hoàng Vương, cũng không muốn tổn thương người đồng tông, đành phải tuyên bố mưu phản tông môn, tình nguyện làm phản đồ, cũng không muốn liên lụy Hoàng Vương.