– Vãn bối tên Tiêu Thắng, bái kiến đại nhân!
Tuy đến gây sự nhưng Hắc Nguyệt giáo chủ sẽ không hằn học với một tiểu bối trước mặt trưởng bối nhà người ta.
Hắc Nguyệt giáo chủ gật đầu nói:
– Người trẻ tuổi, ngươi muốn khiêu chiến Trưởng Tôn Lương?
Tiêu Thắng đáp:
– Chỉ luận bàn, xin đại nhân thành toàn.
Khóe môi Tiêu Thắng cong lên trào phúng.
Trưởng Tôn Lương thành danh lâu năm, Tiêu gia không thể nào không biết gã mạnh, còn dám giết tới kia thì tuyệt đối không phải là tự rước lấy nhục. Vấn đề là Trưởng Tôn Lương đã là siêu thiên tài vạn ức năm mới ra một, Tiêu Thắng có thể mạnh hơn gã sao?
Khó mà tưởng tượng!
– Có lẽ Tiêu Thắng rất mạnh nhưng tuyệt đối không thể đến độ cao của thánh tử.
– Đúng rồi, chỉ cần chống đỡ được vài chiêu dưới tay thánh tử là đủ nổi tiếng.
– Đê tiện thật, dùng cách này để nhanh chóng nổi tiếng.
– Hừ! Cho rằng chịu đựng được mấy chiêu trong tay thánh tử dễ dàng sao?
– Tốt nhất là thánh tử một chiêu diệt hắn, để xem sau này còn ai dám đến không?
Mọi người nhỏ giọng xì xầm, Tiêu Đông là cường giả Thiên Hồn, ai dám lớn tiếng trước mặt lão?
Hắc Nguyệt giáo chủ cười nhạt:
– Vậy sao?
Hắc Nguyệt giáo chủ cũng cho rằng đối phương chỉ muốn lấy Trưởng Tôn Lương ra nổi tiếng.
Hắc Nguyệt giáo chủ quay đầu nhìn Trưởng Tôn Lương, nói:
– Lương nhi hãy luận bàn một chút với tiểu bằng hữu này đi.
Trưởng Tôn Lương cung kính nói:
– Rõ thưa giáo chủ.
Trưởng Tôn Lương bước nhanh ra ngoài.
Tiêu Thắng đi lên trước mấy bước, đứng đối diện Trưởng Tôn Lương.
Lăng Hàn nghiêm túc nói:
– Tình hình không ổn.
Lăng Hàn không lạc quan như người khác, hắn mơ hồ cảm giác Tiêu Thắng cực mạnh, không thua gì Trưởng Tôn Lương, hắn cũng không rõ, đơn thuần là trực giác.
Nếu Trưởng Tôn Lương còn ở trạng thái đỉnh cao thì không sao, quan trọng là thần hồn đã bị thương, không thể phát huy hết sức chiến đấu, rất nguy hiểm.
Nữ Hoàng không để bụng, nàng chỉ quan tâm Lăng Hàn. Đừng nói Trưởng Tôn Lương thua một trận, gã có bị người đánh chết trước mặt thì nàng cũng không rung động.
Lăng Hàn đã quan tâm thì Nữ Hoàng cũng nhìn Tiêu Thắng kỹ hơn, gật đầu nói:
– Người này đúng là không yếu hơn Trưởng Tôn Lương, với trạng thái hiện tại của hắn không thể đánh lại.
Nữ Hoàng nói chuyện bộc trực, nghĩ gì nói đó.
Lăng Hàn cau mày, nhưng hắn không thể ngăn cản trận chiến này vì đây không phải tranh đấu Trưởng Tôn Lương và Tiêu Thắng ai mạnh hơn, đó là hai thế lực lớn va chạm, có lẽ sẽ định vị đại vị của hai người.
Bởi vì hai người này sẽ trở thành nhân vật thủ lĩnh thế lực của mình, ai đánh thua sẽ sinh ra ảnh hưởng sâu xa cho thế lực đó.
Đại chiến sắp bùng nổ.
Trưởng Tôn Lương thản nhiên nói:
– Ta tu luyện lâu hơn ngươi mấy năm, ta nhường ngươi ba chiêu đi.
Tiêu Thắng nhếch môi cười châm biếm:
– Vậy xin đa tạ.
Ngươi chỉ có thể đắc ý vào lúc này, chờ ta đánh bại ngươi rồi thì có mà khóc.
Trưởng Tôn Lương khoanh tay đứng, gã tự tin tuyệt đối, dù sao trên thế giới này thiên tài như Lăng Hàn và Nữ Hoàng không nhiều, dù có đi nữa cũng không nên thi nhau nổi lên trong thế lực nhị tinh.
Tiêu Thắng không vội vã công kích mà vừa nhìn Trưởng Tôn Lương chằm chằm vừa phát ra khí thế. Tiêu Thắng rất mạnh, khí tức màu đỏ tuôn ra từ người gã hóa thành biển cả, có ký hiệu đại đạo trôi nổi.
Đây còn là khí thế sao? Như lửa quy tắc, biển lửa!
Biểu tình của Trưởng Tôn Lương thận trọng, đây là một kình địch, không thể khinh thường.
Tuyệt đối không kém gì Lăng Hàn!
Trưởng Tôn Lương dốc hết sức vận chuyển nguyên lực, gã như kiếm bén ra khỏi vỏ tỏa ánh sáng lạnh khiếp người, khiến người nghẹt thở.
Tiêu Thắng co tay búng:
– Phá Phong!
Trong phút chốc một luồng kình phong bắn hướng Trưởng Tôn Lương.