Phốc… Liệt Không ngửa mặt phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó liền cảm giác mình bị một lực lượng vô hình giam cầm, với tốc độ cực nhanh bay lên trên.
– Cung chủ! Các cường giả Hải tộc ở phía dưới kêu to, nhưng không có người nào dám tùy tiện hành động.
Liệt Không là cường giả đệ nhất của Hải Thần Cung, ngay cả lão đều bị đối phương thoải mái bắt sống, bọn họ có lên cũng chỉ là tự tìm chết mà thôi!
Chỉ một thoáng, một loại tâm tình tuyệt vọng bắt đầu lan tràn, không có người nào biết nam nhân trung niên này rốt cuộc là từ đâu tới? Rốt cục có tu vi gì?
Nhưng bọn họ duy nhất biết là, người này tuyệt đối có lực lượng hủy diệt cả U Ám Tinh.
Qua thời gian ngắn ngủi mấy hơi thở, Liệt Không liền bị kéo qua khoảng cách mấy chục ngàn dặm, lập tức tới bên cạnh nam nhân trung niên kia.
– Quỳ xuống! Nam nhân trung niên cũng không có liếc nhìn hắn một cái, chỉ lạnh nhạt phun ra hai chữ.
Liệt Không rõ ràng không có cảm nhận được dấu vết hắn dùng lực lượng, nhưng hai chữ kia lại như tiếng hồng chung chấn động mãnh liệt trong đầu lão, dường như thần chú bảo lão nghe theo mệnh lệnh, hai đầu gối lão mềm nhũn, suýt nữa thật sự quỳ xuống trước mặt đối phương.
Bất chợt, hai mắt Liệt Không trở nên đỏ thẫm, giận dữ thét to: – Bổn tọa chính là cung chủ Hải Thần Cung, sao có thể quỳ xuống trước ngươi? Thật nếu làm như thế, Hải Thần Cung ta mất hết mặt mũi sao?
Lão liều mạng thúc động lực lượng bản thân, trên thân thể khôi ngô đều toát ra màn hơi trắng mắt thường có thể thấy được, bởi vì áp lực cực lớn, da thịt tấc tấc rạn nứt, máu tươi nhiễm đỏ thân mình.
Nam nhân trung niên mắt lạnh nhìn lão, thản nhiên nói: – Điều này không phải do ngươi!
– Bổn tọa cho dù chết, cũng không để ngươi được như ý! Liệt Không rống giận, trên trán gân xanh thay nhau nổi lên, thề sống chết bất khuất.
“Rốp Rốp Rốp…” bỗng nhiên truyền đến từng tiếng nổ vang từ hai chân Liệt Không, kèm theo tiếng nổ vang, hai chân lão từ đầu gối trở xuống, lại đồng loạt nổ tung thành bột phấn.
Đau đớn dữ dội lại làm cho Liệt Không càng thêm sục sôi ý chí chiến đấu, cắn chặt hàm răng, bộ dáng tuy rằng thê thảm, lại cười ha hả nói: – Bổn tọa đã mất hai chân, ngươi bảo ta quỳ xuống như thế nào? Kiếp sau đi!
Nam nhân trung niên nhíu nhíu mày, trên mặt hơi nổi lên vẻ đồng tình: – Quả thật không nhìn ra ngươi có nghị lực và khí phách như thế! Cũng được, trước lưu lại ngươi một mạng, đợi sau này sẽ từ từ bào chế ngươi!
Nói xong, hắn vung tay một cái, một vật giống như bọt khí bay ra, trực tiếp bao quanh Liệt Không lại, mặc cho Liệt Không giãy giụa phản kháng như thế nào, đều không trốn thoát bọt khí kia bao phủ.
Cách đó không xa, Sa Hỗ dẫn một đám cường giả Hải Điện khó khăn lắm chạy tới đây, nhưng sau khi nhìn thấy một màn khiếp người kia, tim của mỗi người đều lạnh ngắt.
Liệt Không là thực lực gì, người của Hải Điện rõ ràng hơn ai hết, dù sao hai thế lực lớn tranh đấu với nhau vô số năm trên Vô Ưu Hải này, nói là hiểu rõ lẫn nhau cũng không phải là quá đáng.
Liệt Không trước đây luôn bị Hải Điện coi là đại địch số một, là địch nhân khó đối phó nhất, dù là Sa Hỗ tự mình ra tay, cũng không có nắm chắc ở trên biển rộng này đánh chết Liệt Không.
Nhưng hiện tại, vị lãnh tụ Hải tộc, vị chủ nhân Hải Thần Cung, nhân vật dọc ngang thiên hạ oai phong một cõi này, ở trước mặt một nam nhân trung niên xa lạ lại giống như đứa trẻ con bình thường, chẳng những không có lực phản kháng, mà ngay cả hai chân đều nổ tung nát bấy.
Điều này làm cho đám người Sa Hỗ đều sinh ra một loại tâm tình bầu bí thương nhau…
– Lui! Sa Hỗ nhìn thấy tình hình không xong, vội vàng quát to một tiếng, định nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này.
Đối phương có thể dễ dàng bắt sống Liệt Không, thì khẳng định lão cũng không thể chống lại.
– Nếu đã tới thì cũng đừng đi! Nam nhân trung niên cười lạnh: – Bổn tôn bất quá là muốn hấp thu chút ít lực căn nguyên của thiên địa này mà thôi, nếu các ngươi thành thật chờ đợi, bản tôn cũng lười tìm các ngươi phiền toái, nhưng nếu các ngươi tự tìm đường chết, bản tôn cũng không ngại tiễn các ngươi một đoạn đường!
Khi nói chuyện, hắn phất tay vỗ một chưởng, về hướng đám người Sa Hỗ.
Phảng phất như hắn đang chụp một con muỗi.
Trong nháy mắt linh khí thiên địa ngưng tụ, hội tụ thành một bàn tay to lớn, hung hăng vỗ xuống.
Một khí tức tử vong trong nháy mắt tràn ngập ra, đám người Sa Hỗ mặt trắng bệch không còn chút máu, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên bàn tay to che phủ bầu trời kia, mỗi người đều không có mảy may sinh ra ý niệm ngăn chống.
Người này rốt cuộc là lai lịch gì? Sa Hỗ sắp chết đến nơi, vẫn không sao hiểu được, thực lực của hắn cường đại như vậy, có ai có thể đủ sức đối phó với hắn?
U Ám Tinh mới vừa trải qua một lần đau khổ, chẳng lẽ lại lần nữa sắp bị kiếp nạn?
Giờ khắc này, trong đầu lão bỗng nhiên nổi lên bóng dáng của Dương Khai.
Có lẽ… chỉ có tiểu tử kia mới có thể đối phó với người này! Bất quá ý niệm này vừa mới sinh ra, đã bị Sa Hỗ hủy bỏ, tiểu tử kia quả thật không tệ, nhưng so sánh với người trước mắt này, vẫn có chênh lệch khó có thể san bằng.
Trong nháy mắt bàn tay to phủ chụp xuống đỉnh đầu, một số võ giả Hải Điện tu vi thấp một chút, còn chưa chạm tới bàn tay kia đã cả người nổ tung, chết thảm tại chỗ.
Nhân vật như Sa Hỗ cũng cảm thấy cả người đau đớn, trong cơ thể truyền ra tiếng răng rắc giòn tan, vô số xương cốt gãy lìa.
– Tan! Chợt vang lên một tiếng quát khẽ.
Một chữ nhỏ nhoi, lại dường như chứa đựng đại đạo vô thượng, lời nói kèm theo pháp tắc có hiệu quả kinh người.
Linh khí thiên địa chợt trở nên hỗn loạn, bàn tay to lớn che phủ đám người Sa Hỗ kia trong một tiếng quát khẽ này lại trực tiếp tan đi.
Bầu trời khôi phục ánh sáng, đám người Sa Hỗ sống sót sau tai nạn, tất cả đều tham lam cảm nhận ánh mặt trời chiếu rọi, trên mặt toát ra vẻ mặt không dám tin.
– Hả? Trên gương mặt nam nhân trung niên từ đầu bình thản không nao núng rốt cục nổi lên vẻ hứng thú, quay đầu nhìn lại hướng nơi phát ra thanh âm, ngay sau đó, liền toét miệng mỉm cười nói: – Là ngươi! Ha Ha Ha Ha… Bổn tôn chưa có đi tìm ngươi, ngươi lại đưa mình tới cửa! Tốt, rất tốt, tiết kiệm cho bổn tôn rất nhiều phiền toái, đợi chút nữa nhất định cho ngươi thoải mái lên đường!
Dương Khai chau mày, nhìn giữa không trung nhẹ rơi xuống mảnh vỡ máu thịt, lại nhìn thảm trạng của Liệt Không, trầm mặt nói: – Đến chậm một chút rồi!
– Dương Khai! Sa Hỗ vui mừng kêu lên.
– Dương tông chủ! Liệt Không ở trong bọt khí, cũng cười thảm hướng về phía Dương Khai kêu to…