“Có thể không ngạo mạn sao? Hai hạng mục bình chọn đều đứng thứ nhất, nếu không có gì ngoài ý muốn thì giáo chủ Deondre vẫn sẽ tiếp quản châu Âu như cũ!”
“Nói như vậy đúng là không sai, nhưng tôi cảm thấy anh ta †oàn nhờ vào may mắn, thực lực của bản thân vẫn tệ như vậy, dựa vào đâu mà ngạo mạn chứ?”
“Dựa vào việc anh ta là người thừa kế của giáo chủ Deondre đó, còn chưa đủ sao? Anh ta ngạo mạn, cô dám nói anh ta sao?”
“Nhìn đi, chúng ta không dám làm gì cả, nhưng có người dám đấy. Thật là nghĩ không thông, chỉ với thực lực như thế mà trong thời khắc quan trọng này anh ta không mau trốn đi, lại còn chạy ra ngoài, đi ra ngoài thì dễ, muốn trở về thì khó đấy!”
“Suyt! Cô muốn chết à, nhỏ tiếng chút, mấy chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, mau đi, mau đi thôi”
Từng trận bàn tán vang lên, Trương Thác và Đường Dực giống như không nghe thấy gì cả, tiếp tục ung dung đi dạo xung quanh.
Bóng dáng của Andre xuất hiện ở phía trước của chợ Quỷ, đi thẳng về phía Trương Thác.
“Trương Thác, có vẻ hôm nay tâm trạng không tồi”
Andre đi đến trước mặt Trương Thác: “Thủ đoạn không tệ”
“Ha ha, Andre đại nhân quá khen rồi” Trương Thác cười nói.
“Tôi đâu có quá khen” Andre phất phất tay: “Anh cũng chỉ là tên lính canh ngục, lại ở trước mặt nhiều người như vậy dạy mấy vị giáo chủ cách làm việc, tôi chỉ cho anh thân phận lính canh ngục như vậy có phải là quá uỷ khuất cho anh rồi không.
Dựa vào biểu hiện hôm nay của anh, tôi thấy ít nhất cũng nên cho anh một thân phận có thể nắm quyền, anh nói xem có đúng không?”
Mặt Trương Thác lộ ra vẻ suy nghĩ, sau đó búng tay một cái: “Nếu như có thể cho tôi vị trí nắm quyền của Andre đại nhân anh thì đúng là không tệ.”
“Thật là một người nói khoác mà không biết ngượng!” Lại thêm một người đi ra từ sau lưng Andre, nhìn Trương Thác, trách móc nói: “Tuổi còn nhỏ mà mở miệng đã không biết lớn nhỏ, thân phận người nắm quyền là thứ cậu có thể chế nhạo sao? Nhìn thấy người lớn trong nhà không hành lễ chào hỏi đàng hoàng mà còn dám đứng đây nói chuyện, không hiểu quy tắc sao?”
Trương Thác nhìn sang người vừa nói chuyện, là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, gương mặt phương Tây, vẻ mặt không giận mà uy.
“Lính canh ngục Trương Thác, tôi hỏi cậu, nhìn thấy tôi sao không chào?” Người đàn ông trung niên hỏi Trương Thác.
