Rầm!
Cửa phòng bị đá văng lộ ra ba người ở trong phòng, hai nam một nữ, ngồi đối diện nhau nhâm nhi trà nói chuyện.
Các ngươi bình tĩnh thật!
Đồng Kim Vân hừ lạnh một tiếng:
– Vị khách quý kia, xoay người lại để bổn tọa nhìn xem.
Trưởng Tôn Lương nghe lời xoay người, mặt không biểu tình nhìn Đồng Kim Vân.
Đồng Kim Vân kinh kêu:
– Thánh… thánh tử!
Biểu tình của Đồng Kim Vân rất đặc sắc, đủ mọi màu sắc khiến người không thể tưởng tượng mặt con người sẽ có nhiều sắc màu và tốc độ nhanh như thế.
Trưởng Tôn Lương mỉm cười nói:
– Bây giờ ngươi đã thấy bản thánh tử rồi, ngươi muốn sao?
Tuy Trưởng Tôn Lương chỉ là Sáng Thế cảnh nhưng thân phận đặt ở đó, là báu vật của Hắc Nguyệt giáo, gánh vác hy vọng của các đại nhân vật. Nếu Trưởng Tôn Lương bị thương, dù chỉ rách da tay cũng là trời sập.
Một vị cường giả Phân Hồn ra tay đủ san bằng Đồng gia, mãi mãi biến mất trong lịch sử.
Đồng Kim Vân hối hận thắt ruột, lão đâu ngờ khách quý kia là Trưởng Tôn Lương?
Một tiểu nhân vật thành nhất tinh sao có thể làm quen với thánh tử Hắc Nguyệt giáo? Hơn nữa Trưởng Tôn Lương tự mình đến bái phỏng Lăng Hàn thì càng khó tin hơn nữa.
Đồng Kim Vân chỉ có thể xin lỗi:
– Lão hủ không biết thánh tử ở đây, đã đắc tội, xin thánh tử thứ tội cho.
Lỡ Trưởng Tôn Lương quyết tâm muốn bắt chẹt Đồng gia thì dù Đồng gia có là một phần tử của Hắc Nguyệt giáo cũng tiêu.
Trưởng Tôn Lương thản nhiên nói:
– Nếu bản thánh tử không ở đây thì ngươi có thể không kiêng nể gì phá cửa vào sao? Đồng đại nhân có biết đây là chỗ của thánh giáo chứ không phải tài sản riêng của Đồng gia!
Câu này nói nặng, Đồng Kim Vân sợ hãi quỳ xuống bất chấp mặt mũi.
Nếu Trưởng Tôn Lương muốn đào sâu vào thì không phải chuyện của riêng Đồng Kim Vân mà tai họa nguyên Đồng gia.
– Xin thánh tử đại nhân thứ tội!
Trưởng Tôn Lương không giận không cười, bình tĩnh bày ra năng lực khống chế của người bề trên:
– Cửa nơi này bị ngươi phá thì hãy sửa lại hết. Đồng đại nhân có chịu phục?
Đồng Kim Vân vội cúi đầu nói:
– Phục, thánh tử đại nhân dạy rất phải, lão hủ chịu phục!
Lăng Hàn tặc lưỡi xem, hắn có nên làm ra một danh hiệu thánh tử hù người chơi?
Trưởng Tôn Lương phất tay nói:
– Đi đi.
Đồng Kim Vân lật đật bò dậy, ngoan ngoãn sửa cửa.
Nhìn lão nhân động tác trúc trắc gắn lại cửa bị hỏng mà mọi người cứng họng, mắt sắp mù.
Long Cao Phi thầm sướng, coi đó, lúc trước ngươi kiêu ngạo lắm mà. Vênh váo nữa đi, đồ ngốc!
Sửa cửa xong Đồng Kim Vân xin lỗi Trưởng Tôn Lương sau đó chuồn mất.
Trưởng Tôn Lương cười nói:
Lăng huynh đệ, ta cũng nên đi, trước tiên chúc mừng ngươi được đệ nhất tỉ võ lần này.
Tuy còn mấy ngày mới bắt đầu tỉ võ, nhưng kết quả là ván đã đóng thuyền.
Trưởng Tôn Lương đứng dậy, chợt ho khan phun ra ngụm máu đen.
Lăng Hàn nhướng mày nói:
– Trưởng tôn huynh còn chưa lành vết thương?
Lúc trước thần hồn của Lăng Hàn và Trưởng Tôn Lương giao phong, mỗi bên ăn một đòn. Lăng Hàn không bị gì nhưng Trưởng Tôn Lương không biến thái như hắn, thần hồn bị tổn hại nặng trong một chốc không khỏe lên được.
Hơn nữa thần hồn rất khó dùng dược thạch điều trị, may mắn đây là Tiên Vực, Thánh dược nhiều như nấm mọc sau mưa, nghỉ ngơi mấy tháng là khỏe, không lo ảnh hưởng chuyến đi Trảm Trần Uyên sau hơn một năm.
Nhưng trong mấy tháng tiếp theo sức chiến đấu của Trưởng Tôn Lương tuyệt đối không đến trạng thái tốt nhất, may mà gã vốn là Vương giả, dù chỉ có thể phát huy một nửa sức chiến đấu cũng có thể càn quét tất cả Sáng Thế cảnh.
Trưởng Tôn Lương lắc đầu nói:
– Năng lực phục hồi của ngươi khiến ta hâm mộ.
Hai bên đều bị trúng một cú nhưng Lăng Hàn hoạt bát khỏe mạnh, không có chút gì là bị thương.
Trưởng Tôn Lương vừa đi thì Lăng Hàn lộ biểu tình quái dị, hắn đã chạm đến ngưỡng cửa đột phá.
Luận đạo với đối phương có ích lợi rất lớn, đặc biệt trận chiến đỉnh cao mấy hôm trước khiến hắn tích lũy rất nhiều kinh nghiệm, chờ tiêu hóa hết đống kinh nghiệm này hắn sẽ bước ra một bước cuối cùng phạm trù cấp Thần.