Tô Khiết không giải thích mà chỉ cầm chuột lên, hơi di chuyển ngón tay, kéo đến thời lượng đoạn video đó.
Cô nhanh chóng chụp lại chuẩn xác vài bức hình, mỗi bức đều là hành động hít ma tuý của Tô Chí Long.
“Đây là toàn bộ số lần Tô Chí Long hít ma tuý trong video, tổng cộng mười tám lần, liều lượng mỗi lần hơi khác nhau, nhưng mỗi lần đều không quá một gam.” Lúc này Tô Khiết mới giải thích, vị trí của Tô Chí Long khi đó hướng thẳng về phía máy quay nên từng động tác đều rất rõ ràng, cũng có thể nhìn rõ liều lượng.
Đương nhiên người bình thường khó có thể ước lượng được mỗi lần Tô Chí Long hút bao nhiêu, nhưng dù sao Tô Khiết cũng không phải người bình thường.
Cả đoạn video dài hơn hai tiếng, Tô Chí Long hút tổng cộng mười tám lần, Tô Khiết xem một lần sau đó dùng thời gian không tới một phút để nhanh chóng mà chuẩn xác chụp lại tất cả những lúc Tô Chí Long hít ma tuý.
Tên cảnh sát nhỏ vừa phản bác khi nãy giờ đây đang hoảng hồn, miệng há to, có lẽ đủ để nhét vài quả trứng gà.
Moá, cô làm thế nào vậy? Mặc dù phía dưới đoạn video có thời gian nhưng nhìn một lần đã có thể nhớ rõ, hơn nữa còn chuẩn xác tìm được vị trí, đây là điều mà người bình thường có thể làm sao?
Hơn nữa những người bình thường khi xem video này đều muốn xem Tô Chí Long có bị ép buộc hay không, xem xem có ai âm thầm thao túng anh ta hay không, vì sao trọng tâm chú ý của cô lại khác với những người khác vậy?
Đều ăn cơm uống nước lên, rõ ràng cô cũng chỉ trạc tuổi anh ta mà sao khoảng cách chênh lệch lại lớn đến thế?
Không thể tin được!
“Tổng, tổng giám đốc Tô.” Cảnh sát Ngô mất một lúc lâu mới tìm được giọng nói của mình, nhất thời không biết nên nói gì, lúc này anh ta đang cảm thấy không có lời nào có thể diễn tả được tâm trạng mình.
Đây là ai?
Không, đây có phải là người không?
Những cảnh sát khác trong văn phòng vốn muốn xem náo nhiệt cũng hoàn toàn sững sờ.