“Rầm!”
Tảng đá dưới chân Vũ Vũ Lan bỗng vỡ tan.
“Tên nhãi kia, tôi không giết loại vô danh tiểu tốt, hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu là ai?”
Vũ Vũ Lan nhìn Dương Thanh với vẻ mặt dữ tợn, tức giận chất vấn.
Tuy bà ta rất muốn giết Dương Thanh, nhưng cũng hiểu chắc chắn cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh trẻ như vậy sẽ có lai lịch khó lường.
Nếu việc giết Dương Thanh sẽ mang đến tai ương cho Hoàng tộc họ Vũ, có lẽ bà ta có thể tạm thời buông bỏ thù hận.
Dương Thanh có vẻ cay đẳng, đương nhiên anh biết Vũ Vũ Lan hỏi về thân phận của anh vì bà ta đang kiêng dè.
Nhưng anh cũng không biết mình có bối cảnh khó lường gì nữa.
“Bà chưa có tư cách biết tôi là ai đâu!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
Không ngờ bây giờ anh lại lưu lạc đến mức phải cáo mượn oai hùm.
Chỉ cần cho anh thêm một khoảng thời gian, chắc chắn thực lực của anh sẽ tăng lên.
Cho dù anh chỉ đột phá đến Siêu Phàm Nhị Cảnh thì cũng không cần bị động như bây giờ nữa.
“Tôi cũng đang muốn xem xem tại sao tôi lại chưa đủ tư cách để biết thân phận của cậu đây”.
Vũ Vũ Lan tức giận quát, hơi nhích chân, lập tức biến mất.
Dương Thanh vẫn luôn cảnh giác, đúng lúcVũ Vũ Lan di chuyển, anh cũng hành động theo.
“Rầm!”
Nhưng anh vừa nhúc nhích thì đã cảm nhận được một luông sức mạnh không thể ngăn cản đập thẳng vào ngực mình.
Sau tiếng động vang rền, người Dương Thanh đập mạnh vào một tảng đá.