…
Đêm trăng như máu, một thanh niên cầm dao găm đỏ sậm ngồi ở đại thụ, lau máu tươi trên dao găm, ánh trăng lạnh lẽo rải xuống như thủy ngân bò trên dao găm, toát ra sát khí lành lạnh.
Đến một lúc, thanh niên đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trong hư không, ánh mắt mang theo cảnh giác ngưng trọng.
Thanh niên lạnh lùng nói.
Thanh niên này, cũng là Lâm Minh. Lâm Minh trở thành sát thủ, đệ nhất sát thủ Thiên Vận quốc, người người nghe mà vỡ mật!
Lâm Minh mãi đứng trên hư không cũng giật mình, đây là lần đầu tiên hắn bị người thấy được.
“Cảm nhận ra ta, là xuất phát từ trực giác sát thủ ư? Mặc kệ là trực giác hay không, ít nhất chứng minh ta và thế giới hư ảo này cũng không phân biệt rõ ràng, mà đã có một bộ phận dung nhập vào đó, cho nên hắn mới phát hiện được ta…”.
“Hư ảo và chân thật vốn là tồn tại đối lập, mà lại gắn kết với nhau. Không có hư ảo, cũng sẽ không tồn tại chân thật. Không có chân thật, hư ảo cũng mất đi ý nghĩa tồn tại. Thật cũng là giả, giả cũng là thật, đây đã là thế giới thứ chín mươi chín…”.
Lâm Minh không lên tiếng, cũng không có động tác gì, hắn vẫn đứng yên như trước.
Thanh niên sát thủ kia nhíu mày, cuối cùng nhận định vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi…
Lâm Minh xoay người lại, đạp vào hư không mà đi, thế giới thứ chín mươi chín, là lúc rời khỏi.
Sau chín mươi chín, còn có nữa không?
Lâm Minh rút ra Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương trong Tu Di giới, chín xích chín tấc, cực hạn của thương.
Vì sao là chín xích chín tấc, không thể dài hơn một chút?
Trong mơ hồ, Lâm Minh đi tới một mảnh thế giới sáng trắng, thế giới này không có gì cả, chỉ có vô số đốm sáng từ từ ngưng tụ thành một thiếu niên rõ ràng, đối mặt từ xa với Lâm Minh.
Trang phục, hình dáng, tuổi, khí chất của thiếu niên kia hoàn toàn giống như Lâm Minh, hoàn toàn là phục chế của Lâm Minh hiện giờ.
“Đây là thế giới một trăm của ta ư? Thế giới trống rỗng, chỉ có bản tâm của ta ở trong này. Ta trong chín mươi chín thế giới trước kia, mỗi một cái đều không giống như lúc này, còn ta trong thế giới một trăm, lại chính là ta ở hiện tại”.
– Ngươi là ai?
Thiêu niên giật mình hỏi.
– Ngươi là ai, ta chính là người đó.
Thiếu niên nhíu mày nói:
– Ta là Lâm Minh, nhưng Lâm Minh chỉ có một.
– Đúng vậy, chỉ có một.
Lâm Minh gật đầu.
– Vậy ngươi là giả?
– Không, ta không phải giả.
– Vậy ta là giả?
– Ngươi cũng không phải giả.
– Rốt cuộc ai trong chúng ta mới chân chính là Lâm Minh?
Thiêu niên kia khó hiểu hỏi.
Lâm Minh im lặng, thật lâu sau, hắn thì thào:
– Sau lưng giả, không nhất định chỉ có thật…
Ta hiểu rồi…
Sau chín mươi chín, sẽ là quy về một.
Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương chín xích chín tấc, dài thêm một tấc, sẽ là một trượng.
Sau chín mươi chín thế giới, là thế giới một trăm, cũng là thế giới bản tâm của ta.
Chín đếm tới hết tự nhiên sẽ quay về một, cửu cửu quy nhất, đây là một cái luân hồi, một cái số mệnh.
Nhưng mà “một” này lại không giống như “một” ban đầu.
Luân hồi cũng không đơn giản là quay lại, mà là niết bàn cùng sống lại.
Đột nhiên hiểu ra được điểm này, Lâm Minh thở dài:
– Ta không giống như ngươi, là bởi vì ta đã trải qua chín mươi chín luân hồi…
Vừa dứt lời, thiếu niên trước mặt Lâm Minh bỗng nhiên hóa thành vô số ánh sáng, tiêu tán.
Ánh sáng bay múa trong không trung hồi lâu, cuối cùng toàn bộ bay vào trong cơ thể Lâm Minh, chìm nhập vào trong, biến mất tăm.
Xoảng!
Thế giới màu trắng hoàn toàn tan vỡ.
Thân thể Lâm Minh giống như một cái lốc xoáy thật lớn, tất cả mảnh vỡ thế giới, tất cả cảnh tượng luân hồi, toàn bộ đều quay cuồng cuốn vào thế giới bản tâm của Lâm Minh.
Các phần ký ức phức tạp như sóng triều ồ ạt tràn vào biển tinh thần của Lâm Minh.
Những từng trải rắc rối phức tạp, nhân cách phân liệt, nếu là người bản tâm không vững vàng, sẽ trực tiếp bị những ký ức ồ ạt này làm lạc mất bản thân. Nhẹ thì tinh thần phân liệt, nặng thì biến thành ngu ngốc.
Nhưng Lâm Minh trải qua không gian Ma Phương, hai lần cắn nuốt mảnh nhỏ linh hồn, đã có kinh nghiệm chống cự tình cảnh như thế, chỉ là hắn không rõ, vì sao đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy, vì sao thế giới trăm kiếp luân hồi lại vỡ nát đổ vào trong bản tâm của hắn.
Hắn đã nhìn thấu trăm kiếp luân hồi, khảo nghiệm lần này phải nên kết thúc.
Vì sao lại như thế?
Trí nhớ ngày càng nhiều, ngày càng phức tạp, ngay cả Lâm Minh cũng đến gần cực hạn.
Biển tinh thần dấy lên những cơn lốc xoáy, nếu không phải lực lượng linh hồn của Lâm Minh vô cùng khổng lồ, chỉ riêng lốc xoáy này đã có thể xé nát biển tinh thần của hắn.
Lốc xoáy ngày càng hung bạo, Lâm Minh cắn răng, để cho toàn bộ linh hồn lực của mình chảy vào lốc xoáy, muốn áp chế nó.
Vù! Vù! Linh hồn lực xông lên như một con Giao Long, xông ra khỏi biển tinh thần, lao thẳng vào lốc xoáy màu đen trên biển.
Ầm!
Lâm Minh cảm giác đầu mình như muốn nổ tung, thân mình chấn động, vô lực quỳ gối trên mặt đất.
Gió lốc biển tinh thần cũng bình ổn, nhưng không biến mất, lốc xoáy màu đen vẫn xoay tròn trên biển tinh thần, giống như một lỗ đen xé rách không gian, đi thông tới thế giới thần bí.
“Chẳng lẽ đây là…”.
Lâm Minh lau mồ hôi trên trán, dùng linh hồn lực quan sát lốc xoáy màu đen kia, cảm xúc phập phồng.
Nhắm mắt lại, vô số cảnh tượng lung tung hiện lên trong đầu Lâm Minh, nó giống như vô số mảnh vỡ nhân sinh.
Trăm kiếp luân hồi… Đã dung nhập vào thế giới bản tâm của ta ư?
Bỗng nhiên mở mắt, trong mắt Lâm Minh biến thành lốc xoáy màu đen, như xuyên thấu qua đó là vũ trụ vô tận.
“Võ ý… Đây là một loại võ ý mới!”.
“Sau khi ta xem qua trăm kiếp luân hồi, lại lĩnh ngộ một loại võ ý mới!”.