– Con ném bùn đất vào bọn họ, biến quần áo bọn họ bẩn nhưvậy, các cô chú cũng sẽ đau, không thích. Cô ném đất vào người Thế Duy,Thế Duy cũng không thích thì các cô chú cũng không thích
Vì để cho Thế Duy hiểu, Chu Thiến nói thật chậm, đến chỗ phức tạp thì còn chỉ tay minh họa. Thế Duy chăm chú lắng nghe, đôi mắt đen láy lúcnhìn Chu Thiến lúc lại nhìn qua đám người hầu, dần dần thoáng hiểu mộtchút. Cậu bé hỏi:
– Bọn họ không thích thì sao không khóc
Chu Thiến kiên nhẫn trả lời:
– Bởi vì bọn họ muốn Thế Duy vui cho nên cố nhịn không khóc.Nhưng Thế Duy à, trẻ hư mới làm người khác không vui, Thế Duy là đứa trẻ hư sao?
Thế Duy lập tức ưỡn ngực:
– Thế Duy là đứa trẻ ngoan
Nhưng lập tức lại trở nên ủ rũ:
– Vậy là sau này không thể chơi bắt người xấu ạ?
Chu Thiến mỉm cười, cô biết con của cô không phải là đứa trẻ ngang bướng. Cô vỗ đầu con nói:
– Không chơi bắt người xấu, chúng ta có thể chơi trò khác, chúng ta chơi trò… tìm người xấu được không?
– Tìm người xấu?
Mắt Thế Duy sáng bừng, lại đầy hứng thú
Trẻ con đều ham mê những trò mới, vừa nghe có trò hay mới thì lập tức quên chuyện không vui.
Chu Thiến cười bảo một người hầu lấy một chiếc khăn đến rồi tự bịt mắt mình nói:
– Giờ cô sẽ đi bắt người xấu, mau đứng lên đi, ai bị cô bắt chính là người xấu
Nói xong thì vươn tay quờ quạng về phía Thế Duy, Thế Duy cười lớn rồi vội né đi. Đám người hầu thấy không bị ném đất bùn thì cũng đều mỉmcười phối hợp Thế Duy chơi trò chơi. Nhất thời, trong hoa viên tràn ngập tiếng cười vui vẻ, so với những tiếng la hét ầm ỹ những ngày qua thì ai nấy đều vui vẻ mỉm cười
Một góc sau hoa viên, Triệu phu nhân chăm chú xem xét hết quá trình rồi quay đầu mỉm cười vừa lòng, bà nói với Quế tẩu:
– Bình thường chúng ta cứ luôn thương Thế Duy vừa sinh ra đãkhông có mẹ mà chuyện gì cũng chiều nó, dung túng cho nó, dù biết nó sai cũng không nỡ trách móc nó, luôn cảm thấy nó đáng thương. Nhưng giờ tôi mới phát hiện, thì ra dạy trẻ con cũng có nhiều cách, không cần tráchmắng đánh đập, làm cho trẻ hiểu ra được đó là sai thì mới là tốt nhất.Tôi cũng mong Thế Duy là đứa trẻ ngoan ai gặp cũng yêu, ha ha…
Triệu phu nhân vui vẻ cười:
– Quả nhiên là không mời nhầm người! Được rồi, chúng ta đithôi, không cần quấy rầy bọn họ chơi trò chơi, về sau xảy ra chuyệntương tự thì không cần báo cáo với tôi, tôi tin Chu tiểu thư.
Quế tẩu không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy, tuy rằng lòng đầy thất vọng nhưng vẫn là phối hợp mà cười khan mấy tiếng:
– Vâng… vâng… phu nhân nói đúng…
Nụ cười dần đơ lại
Triệu phu nhân không để ý đến Quế tẩu, xoay người về phòng. Quế tẩukhông cam lòng trừng mắt nhìn Chu Thiến đang bịt mắt chơi rất vui kia,tức giận mà đi theo Triệu phu nhân.
Chơi đến trưa, người Thế Duy ướt mồ hồi, Chu Thiến lại tắm rửa chocậu bé một lượt. Lúc ăn cơm, Chu Thiến ở bên cạnh nhìn cậu bé, cổ vũ cậu bé tự xúc ăn. Triệu phu nhân ở bên cạnh nhìn, một người kiên nhẫn cổvũ, một người nhăn mặt muốn được bón mà lại bị Chu Thiến đem những lờikiểu nam tử hán phải tự mình ăn cơm chặn lại, cuối cùng chẳng có cáchnào đành phải tự mình xúc ăn.
Nhìn tình cảnh hài hòa mà thú vị như vậy, Triệu phu nhân không nhịn được mà mỉm cười
Chu Thiến giờ chỉ là người làm của Triệu gia nên không thể ăn cùngmâm với người của Triệu gia. Cô cho Thế Duy ăn xong thì mới vào nhà ănnhỏ sau bếp cùng đám người hầu ăn cơm. Bởi vì đến muộn mà mọi người đềuđã ăn xong, trên bàn cũng chẳng còn đồ ăn gì nữa
Chu Thiến nhìn bát canh thừa trên bàn mà nhíu mày, vốn định dông dàicho xong bữa. Lúc này, một cô gái khoảng 20 tuổi bưng hai cái bát đivào. Chu Thiến nhận ra cô gái đó chính là một trong số những người buổisáng cùng chơi trò chơi
Cô gái mắt thanh mi tú, mũi nhỏ miệng nhỏ, dáng người cũng nhỏ nhắntrông rất thanh tú. Cô bưng hai chiếc bát đặt lên bàn cười nói:
– Đây là đồ ăn em để lại cho chị, mau nhân lúc còn nóng mà ăn đi
Chu Thiến nhìn nhìn, thấy để phần không ít, vẫn còn nóng tỏa hơi mà không khỏi cảm kích nói:
– Cảm ơn em, nói thật, chị đang chán đây, còn tưởng phải ăn đồ thừa này nữa
Nói xong cô ngồi xuống, cầm lấy đũa bắt đầu ăn. Triệu gia đãi ngộ vẫn không tệ, thức ăn ngon lắm, thơm ngào ngạt khiến người ta thèm nhỏ dãi
Cô gái kia cười:
– Nếu nói cảm ơn thì phải là em cảm ơn chị mới đúng, nếukhông có chị thì bọn em còn phải chịu dựng bị cậu chủ nhỏ ném đất, đấtném vào trong quần áo giầy dép khó chịu muốn chết. Đều nhờ chị mà khôngphải chịu khổ nữa
Lòng Chu Thiến có chút khó chịu:
– Thế Duy còn nhỏ, không hiểu chuyện, mọi người đừng trách nó
Cô gái lắc đầu:
– Bọn em cũng thích Thế Duy lắm, cậu chủ rất đáng yêu…Thế Duy sống trong hoàn cảnh như vậy đã là ngoan hơn nhiều đứa trẻ khác rồi.
Chu Thiến im lặng thầm nghĩ, cô nhất định sẽ dạy dỗ Thế Duy cẩn thận
Cô gái còn nói:
– Đúng rồi, em là Lưu Hiểu Vân, rất vui được biết chị
Chu Thiến cũng tự giới thiệu.
Hiểu Vân nói:
– Thật ra trước kia bọn em vẫn để dành cơm cho người đếnmuộn. Nhưng hôm nay đột nhiên Quế tẩu nói, về sau ai đến muộn cũng không cần để phần cơm nên hôm nay mới không để phần cho chị, em là lén đểphần đấy chứ
Chu Thiến ngẩng đầu:
– Vậy không liên lụy gì em chứ?
– Không sao đâu, Quế tẩu sao quản được nhiều như thế
Hiểu Vân bỗng ghé sát vào tai Chu Thiến mà ra vẻ thần bí nói:
– Em nói cho chị một chuyện, chị đừng nói lại cho ai, thật ra mọi người đều không thích Quế tẩu. Bà ấy là do Tống tiểu thư giới thiệu đến, tự coi mình là hoàng thân quốc thích mà tác oai tác quái, ngay cảTriệu phu nhân cũng chẳng thích bà ta đâu, phu nhân vẫn luôn nhớ Dungtẩu thôi
Nhắc tới Dung tẩu, Chu Thiến không nhịn được hỏi:
– Dung tẩu? Đó là quản gia cũ ở đây sao?
– Đúng vậy, nhưng hai năm trước bị thương nên phu nhân đã cho về quê tĩnh dưỡng, lúc ấy phu nhân cần người gấp nên mới chấp nhận Quếtẩu do Tống tiểu thư giới thiệu. Tôi thấy, chắc chỉ chờ Dung tẩu khỏelại thì sẽ quay về thôi.
