Thu thập hai đầu Sáp Sí Hổ xong, tiểu đội Người đẹp và Quái vật rất hưng phấn. Bốn đầu Thất giai cùng một đầu Ngũ giai, trở về mọi người đều có thu hoạch không nhỏ a.
“Đúng vậy, mọi người khổ cực rồi. Thu thập xong chúng ta rút khỏi chỗ này rồi hẵng nói. Nghỉ ngơi chỉnh đốn lại một chút, sau đó chúng ta liền trở về.” Liên tục một mình đánh chết hai đầu Sáp Sí Hổ, Tống Quân Hậu tâm tình thật tốt. Đúng là vận khí không tệ, liên tục tao ngộ rồi chiến đấu, chỉnh thể thực lực của tiểu đội cũng tăng lên rồi.
Rất nhanh đã thu thập xong Thất giai Sáp Sí Hổ, bảy người tụ tập ở một chỗ, muốn rời khỏi khu vực này.
Vừa rời đi không bao xa, một tiếng chim hót to lần nữa vọng đến bên tai bọn họ.
Tiếng hót này có chút quen thuộc a! Ánh mắt Mỹ công tử có chút biến hoá.
Khi tiểu đội Người đẹp và Quái vật chưa kịp phản ứng, một đạo kim quang lướt qua đầu bọn họ.
“Lại là con chim kia.” Ám Ảnh Tước Yêu nhảy lên, lập tức tiến nhập không trung. Nhưng quang ảnh kia có tốc độ vô cùng nhanh, nó thậm chí không thể thấy rõ bộ dáng của đối phương. Sau đó nó cảm nhận được cuồng phong đuổi tới. Lần này là ba đạo quang ảnh màu xanh.
Uy áp cực lớn làm sắc mặt Ám Ảnh Tước Yêu đại biến, nó vội vàng hạ thấp xuống, biến mất trong rừng cây.
Sáp Sí Hổ, không ngờ lại là Sáp Sí Hổ, hơn nữa càng mạnh hơn so với mấy đầu Sáp Sí Hổ bọn họ vừa săn gϊếŧ.
“Rống —” Ba thân ảnh màu xanh cũng muốn sượt qua bọn họ. Nhưng đúng lúc này, thân thể chúng nó bỗng dừng lại, kịch bản quen thuộc lần nữa tái diễn, ba đầu Sáp Sí Hổ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đụng phải rừng cây.
Nếu như nói lần trước là trùng hợp, vậy lần này nhất định là cố ý.
“Không đúng, mọi người tạm thời lẩn đi.” Tống Quân Hậu khẽ quát một tiếng.
Nhưng không chờ bọn họ chạy trốn, Phong Nhận đã liên tiếp bắn ra, bao trùm theo hướng bọn họ.
“Bị phát hiện rồi. Chuẩn bị chiến đấu.” Tống Quân Hậu gầm lên một tiếng. Cùng lúc đó, một dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu hắn, đại điểu màu vàng kia rốt cuộc là gì? Nó cố ý đưa Sáp Sí Hổ đến đây sao?
Bên kia, ba đầu Sáp Sí Hổ đột nhiên dừng lại, không thể phi hành, đụng phải rừng cây rồi ngã thất điên bát đảo. Lúc này trong lòng đã tràn đầy cuồng nộ.
Mà đúng lúc này, từng đạo hàn mang lạnh như băng đột nhiên xuất hiện, trên không trung tăng tốc lần thứ hai, đâm vào thân thể Sáp Sí Hổ.
Hàn mang không đủ làm trọng thương bọn nó, nhưng cảm giác đau đớn mãnh liệt làm Sáp Sí Hổ càng thêm điên cuồng, phóng thẳng đến theo hướng hàn mang.
Bên kia, một tiếng Sư Tử Hống phẫn nộ vang lên.
Bên trong một ngọn cây, Bạch sắc hào quang bao phủ. Độc Bạch thi triển Thiên Hồ Biến, số mệnh gia trì.
Hắn không phải gia trì vận khí tốt cho tiểu đội Người đẹp và Quái vật, mà là cho bọn họ. Phần vận khí này giúp bọn họ không bị ba đầu Sáp Sí Hổ đang cuồng nộ kia phát hiện.
Hàn mang chứa băng châm hiển nhiên là kiệt tác của Vũ Băng Kỷ, nó hấp dẫn sự chú ý của Sáp Sí Hổ đi tìm đối phương, mà Sáp Sí Hổ có thể từ trên không rơi xuống, hiển nhiên là tác dụng của Thì Quang Biến.
Cho dù là Thất giai, Bát giai Yêu Thú, khi phi hành tốc độ cao, thân thể đột nhiên ngưng trệ, dù chỉ trong chớp mắt cũng đã phá vỡ tiết tấu phi hành. Tốc độ càng cao thì càng khó khống chế thân thể, kết quả rơi xuống như thế nào có thể tưởng tượng được. Nếu không phải là Yêu Thú có khí lực cường đại, chỉ sợ sẽ té chết.
Lúc này trong tán cây, ba người rất khẩn trương nhưng vẫn bảo trì im lặng.
Thực lực của tiểu đội Người đẹp và Quái vật, bọn họ ở xa vẫn chứng kiến rõ ràng, nhất là Độc Bạch. Bằng vào thị lực cực tốt, hắn không chỉ nhìn kỹ, mà còn thuật lại chi tiết cho hai đồng đội cùng nghe.
Lần trước, bọn họ gặp một đầu Sáp Sí Hổ đã thập tử nhất sinh, nhưng tiểu đội Người đẹp và Quái vật này nhanh như vậy đã gϊếŧ chết năm đầu Sáp Sí Hổ, chênh lệch giữa hai bên có thể nghĩ.
Tính toán của Tiểu Đường, thật là xảo diệu a!
Không sai, kế hoạch xua Hổ nuốt Sói của Đường Tam rất đơn giản. Trình Tử Chanh cấp tốc phi hành dẫn Sáp Sí Hổ đi công kích tiểu đội Người đẹp và Quái vật, không ngừng làm suy yếu bọn họ, mượn tay bọn họ đánh chết Sáp Sí Hổ. Cuối cùng đánh lén, cướp đoạt thu hoạch.