Vẻ mặt bỗng tỏ ra nể phục, khoan thai nói:
– Hàn Mạc, người nếu như thật lòng hiếu trung với trẫm, trẫm cũng sẽ không bạc đãi ngươi đâu, cố mà khôi phục uy lực của Tây hoa thính, ta từng nói, đó chính là một bảo bối, còn dùng bảo bối như thế nào, trông chờ vào bản lĩnh của ngươi đấy.
– Tiểu thần tuân chỉ.
Hoàng đế đứng dậy, khoan thai bước đến bên cửa phòng sưởi ấm, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, đăm chiêu ngắm nhìn mấy cành mai đang trổ hoa.
Lúc Hàn Mạc rời khỏi hoàng cung, ngày đã vào chính ngọ, dọc đường, hắn cứ mãi nghĩ ngợi về những lời hoàng đế nói.
Hôm nay chỉ nhấn nhá vài lời, nhưng Hàn Mạc cảm thấy trong khẩu khí của hoàng đế hình như có ẩn chứa một ý gì đó khác hơn.
Hoàng đế nước Yến bí mật triệu kiến một thần tử non trẻ chỉ mới hai mươi tuổi, mà kẻ thần tử này lại vừa đảm nhận một chức vị bị quần thần trong triều khinh khi, Hàn Mạc cứ cảm thấy sự việc có gì đó kì quái, những tín hiệu ẩn dấu bên trong đó mình vẫn chưa thể nhìn thấu được.
Nhưng Hàn Mạc cũng mơ hồ phán đoán, hoàng đế nhất định là muốn lợi dụng mình để làm việc gì đó, nếu không đường đường là thiên tuế đâu có rỗi tới mức ăn no rồi thì bí mật cho mình tới gặp.
Sau khi ra khỏi cung Trường Xuân, được đưa tới điện Yến An, đổi sang kiệu của mình rồi ra cửa đông, Hàn Mạc bèn đi sang Lại bộ.
Lại bộ nha môn ở sở thứ mười ba trên đường phía đông, ra khỏi Đông cung, rẽ bên trái, không đầy nửa canh giờ là có thể đến đường phía đông. Trên con đường này đều là các nha môn quan lại, phối hợp chặt chẽ với sở thứ tám của đường phía tây.
Nha môn của Lại bộ gạch xanh ngói đỏ, nằm ở chính giữa đường đông. Lúc Hàn Mạc đến nơi, đã có người đón từ trước, cung kính nói:
– Hàn thị lang đang đợi, xin hãy theo tôi.
Hàn Mạc biết nhà họ Hàn ở Lại bộ rất có thế lực, Lại bộ tả thị lang Hàn Tín Sách cũng là một nhân vật trọng yếu trong triều đình, nhóm người này đợi ở cửa nha môn, tất nhiên là do Hàn Tín Sách bố trí.
Theo viên quan của Lại bộ đến trước một cánhcửa có hai vệ sĩ đứng canh ở ngoài, người dẫn đường nói lớn:
– Đại nhân, Hàn thính trưởng đã đến rồi!
Trong nhà vọng ra tiếng của Hàn Tín Sách:
– Vào đi.
Hộ vệ mở cửa, Hàn Mạc một mình vào trong nhà, chỉ thấy trong phòng bày đầy giá sách, Hàn Tín Sách đang ngồi ở bên thư án, trên án một đống công văn chờ đợi xử lí.
– Ngũ thiếu gia!
Hàn Tín Sách thấy Hàn Mạc tiến vào, vội vàng đứng dậy bước lên đón, tươi cười thân thiết:
– Vốn dĩ sai người mang đi cũng được, có điều theo quy củ của Lại bộ, quan ấn không phải vật tầm thường, trừ phi ban ấn ngay trên điện, hoặc là có trọng binh hộ vệ ấn mới có thể đem ra khỏi Lại bộ, nếu phá vỡ quy củ, không tránh khỏi có người lên triều nói này nói nọ, cho nên để đảm bảo an toàn, mới mời ngũ thiếu gia đến đây nhận ấn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Hàn Mạc mỉm cười nói:
– Hàn Mạc hiểu.
– Những quan ấn thiếu chức quan thì đều cất giữ trong ấn khố, ở đó có lắp máy móc và trọng binh canh giữ, rất là cẩn mật.
Hàn Tín Sách chậm rãi nói:
– Có điều ấn của Ngũ thiếu gia ta đã ghi vào sổ, cho phép đem ra rồi.
Nói xong Hàn thị lang đến bên bàn, cẩn thận nhẹ nhàng bưng chiếc hộp gỗ nhỏ lên, đi đến bên Hàn Mạc, mở hộp gỗ ra, nói:
– Mời ngũ thiếu gia xem, đây chính là ấn của cậu. Có điều không giống với các nha môn khác, Phòng khách phía Tây không có quan ấn, chỉ có một tấm Huyền Thiết bài, trên thẻ có ấn, vừa có thể dùng như lệnh bài vừa có thể làm quan ấn.
– Cái này thế mà hiếm đấy!
Hàn Mạc cười nói, đưa tay định lấy tấm thẻ trong hộp gỗ, nửa chừng dừng lại, liếc nhìn Hàn Tín Sách một cái, cười hỏi:
– Tại hạ có thể xem thử không?
Hàn Tín Sách mỉm cười nói:
– Đây vốn là của Ngũ thiếu gia, đương nhiên có thể xem.
Hàn Mạc cười ha hả, lấy tấm thẻ bài từ trong ra thả vào lòng bàn tay. Tấm thẻ này không to lắm, sắc đen như ngựa ô, đặt trong lòng bàn tay thấy mát lạnh.
Mặt chính của Huyền Thiết bài có khắc năm chữ “Tây Hoa thính, thính trưởng lệnh ấn”. Mặt trái điêu khắc mây bay và sóng nước, mây bay ở trên, sóng biển ở dưới, mang đậm phong cách của trường phái ấn tượng. Nhưng làm Hàn Mạc thấy lạ nhất là phía trên của mặt chính tấm Huyền Thiết bài này có khắc bốn chữ “Công Nhan Đức Quang”
– Công-Nhan-Đức-Quang?
Hàn Mạc khẽ lẩm nhẩm, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, ngước lên nhìn Hàn Tín Sách hỏi:
– Cái này nghĩa là gì?
Hàn Tín Sách nghe đến bốn chữ “công nhan đức quang”, trong con ngươi bỗng nhiễn sáng lên vẻ kính sợ, nói khẽ:
– Đây là để biểu dương công trạng của Tiết Công Nhan, tiên đế đặc biệt cho khắc lên đó để người trong Phòng khách phía Tây đều ghi nhớ Tiết Công Nhan.
– Tiết Công Nhan?
Hàn Mạc chớp chớp mắt .
– Tiết Công Nhan là ai vậy?
– Tiết Công Nhan chính là Công Nhan lão, Phòng khách phía Tây là do chính tay ông sáng lập!
Hàn Tín Sách nói nhỏ:
– Năm ấy Phòng khách phía Tây ở trong tay Công Nhan lão, không phải rách nát như hôm nay đâu.
Hàn Mạc trầm ngâm, đột nhiên nhìn Hàn Tín Sách cười nói:
– Hàn đại nhân, thực ra cho đến bây giờ tại hạ cũng không biết rốt cuộc thì cái Phòng khách phía Tây này là cái gì, ngài có thể nói sơ sơ cho tại hạ biết không?
Hàn Tín Sách nghĩ một lát, mới cười gượng nói:
– Ngũ thiếu gia, không dấu gì thiếu gia, làm thính trưởng Tây Hoa thính thật sự…thật sự không phải là chuyện hay ho gì!
– Ồ!
Hàn Mạc cười hỏi:
– Vì sao lại nói như vậy?
– Nếu Ngũ thiếu gia đã muốn biết, tôi sẽ đem những gì mình biết nói cho thiếu gia.
Hàn Tín Sách mời Hàn Mạc ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lại tự tay rót một ly trà cho Hàn Mạc, rồi mới ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, nhìn Hàn Mạc mà hỏi:
– Ngũ thiếu gia đã nghe qua Phòng khách phía Đông?
– Có nghe qua.
Hàn Mạc gật đầu.
– Có điều cái Phòng khách phía Đông đó rốt cuộc dùng để làm gì tại hạ không rõ lắm.
Hàn Tín Sách nhìn ngang nhìn dọc một hồi, chắc chắn bốn phía không có người, mới nói khẽ:
– Phòng khách phía Đông – Đông Hoa thính, nói trắng ra, chính là sào huyệt của các thám thính tử, nơi đó tụ hội toàn những người thám thính giỏi nhất của nước Yến.
– Thám thính?
– Không sai
Hàn Tín Sách tuy là Lại bộThị lang, nhưng nói đến đây, trên mặt vẫn lộ ra nét sợ sệt.
– Trách nhiệm của Đông Hoa thính là bí mật theo dõi hành tung của người khác, lén lút phá hoại, là một nhóm người hành tung như cứ như âm hồn.