“Đó là cháu dâu tương lai của tôi rồi, mấy ông đừng mơ tưởng nữa.”
Chính vì mỗi câu nói đó mà mấy ông bạn già không thèm chơi cờ với ông nữa. Nhưng một tuần sau, bọn họ lại ôm cờ tìm đến.
Bọn họ ỉu xìu nói: “Không kéo được con bé về chỉ dạy thì ông phải chỉ dạy cho chúng tôi.”
Tuổi già đối với Âu Dương Phong vô cùng thư thái, vui đến râu cũng muốn mọc ngược bay thẳng lên trời.
Đối với ông, Mặc Âu chính là đứa cháu dâu mà ông ưng ý nhất.
Mặc Âu mỉm cười, đi ngang qua đám người Tử Gia, bắt gặp ánh mắt của Tử Hạ đang hốt hoảng nhìn cô.
Mặc Âu nhướng mày. Tử Hạ bị gì thế? Cô có làm gì đâu nhỉ?
Mặc Âu ngồi xuống ghế trường kỉ, bên cạnh Hàn Thiên Nhược đã ngồi xuống từ lâu. Thấy cô ngồi mới nhúc nhích tới gần, vẫn động tác quen thuộc, giam chặt cánh tay phải của cô vào trong ngực.
Đầu cao của anh tựa vào cổ cô, vô cùng tự nhiên mà nhắm mắt dưỡng thần, chẳng thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc đang đổ dồn vào hai người bọn họ.
Mặc Âu bất lực lắc đầu. Từ cái ngày thay đổi nhân tính, anh càng ngày càng thích dính lấy cô, dính đến nỗi nhiều khi cô cảm thấy muốn đập anh mấy cái cho đỡ ngứa ngáy tay chân.
Trời đã nóng bỏng lửa mà cứ ôm ôm ấp ấp khiến cô muốn phát hỏa. Nhưng chứng nào tật nấy, anh vẫn không chịu cách xa cô.
Âu Bắc Tuyết tuy vui nhưng cũng giận nhìn hai cái bánh ngọt bà đích thân đi chọn lựa cho Mặc Âu vẫn còn nguyên xi trong tay, lườm mắt nhìn Hàn Thiên Nhược, mắng giận:
“Con trai có bạn gái như bỏ mẹ. Đúng là không sai. Cầm đồ cho bạn gái thì giỏi còn đồ mẹ cầm thì chẳng thèm mang giúp.”
Mặc Âu xấu hổ nhìn Âu Bắc Tuyết, đứng lên nói:
“Để con giúp bác.”
Không hiểu sao cứ cảm thấy cô sống thật tội lỗi! Nhưng lại chẳng biết tội lỗi ở điểm nào.
Âu Bắc Tuyết giờ mới vừa lòng: “Đúng là chỉ có cháu mới yêu thương bác.”
Hàn Thiên Nhược nhíu mày không vui nhìn Mặc Âu dứt khoát hất tay anh ra đi tới giúp mẹ anh cầm đồ. Hàn Thiên Nhược không phục lầm bà lầm bầm:
“Mẹ thấy con dâu cũng quên luôn con trai đó còn gì.”