Vừa nghĩ như thế, sự tình liền tự thông. Hà Liễu Liễu bị phát hiện thân phận chân thật, thẹn quá thành giận, bất đắc dĩ chỉ có thể giết chết Từ thị. Sau khi đánh Từ thị bất tỉnh, cho Từ thị uống thuốc độc, ai biết Ngụy nương đột nhiên dẫn người xông vào, Hà Liễu Liễu liền hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng muốn giết chết đám người Ngụy nương, lại không ngờ rằng Thiên Tuyền đang ở gần đấy… A không, giờ phút này, phải gọi nàng ta là Hạ Lục Ý.
Hạ Lịch không có chút cảm tình nào với Hạ Lục Ý, nhất là khi đối phương muốn hại chết con cái của ông. Mẫu thân của nàng ta hại chết ái thê của ông, hiện tại nàng ta lại tới hại con ông, nếu có thể, Hạ Lịch thật sự muốn hỏi một câu: ta cùng các ngươi, đến cùng có bai nhiêu đại thù?
Hạ Lịch cảm thấy một trận mệt mỏi, cũng không muốn quản việc này nữa, trực tiếp nói với Hạ An: “Đem nàng ta đưa đến Yến Lương phủ, giao cho Ngụy đại nhân phủ doãn Yến Lương xử trí.”
Hạ An lĩnh mệnh rời đi.
Rất nhanh, Hàn Lâm phủ nhận được tin tức này, sau khi Thượng Quan tiến nghe xong nhất thời trước mắt bỗng tối đen, hắn còn tưởng rằng Hà Liễu Liễu này là phúc tinh, không nghĩ tới vị này mới là chân chân chính chính sao chổi xui xẻo a! Hắn rốt cuộc là tạo cái gì nghiệt, muốn đem cả quan lộ chôn vùi hết trên tay hai cháu ngoại nữ này?
Thượng Quan Ngộ ngay từ đầu còn không chịu cứ thế nhận tội, nhưng khi Ngụy Hoài Dân an bài cho hắn tiến đại lao gặp Hạ Lục Ý thì Thượng Quan Ngộ không nói hai lời liền viết hưu thư. Bởi vì hắn nhìn thấy căn bản cũng không phải là Hà Liễu Liễu mĩ mạo động lòng người thiện giải nhân ý mà là một nữ tử tù dung nhan thối rữa xấu xí không chịu nổi! Thê tử không có còn có thể cưới lại, nhất là đây còn không phải lỗi của hắn!
Vừa nghĩ đến bản thân mình từng phân biệt cùng này đối ăn người tỷ muội hoa làm quá phu thê, Thượng Quan Ngộ liền thấy một trận ác hàn, hắn hung hăng rùng mình một cái, hận không thể lập tức cùng Hạ Lục Ý phân rõ giới hạn, giữ một khoảng cách.
Hạ Lục Ý như thế nào cũng không nghĩ tới, bản thân mình khổ tâm tính kế hết thảy, kết quả đều là giỏ trúc múc nước chẳng được gì. Nàng không nguyện ý tin tưởng khả năng này, nhưng sự thật liền đặt ở ngay trước mắt nàng. Nàng sở ảo tưởng hết thảy tốt đẹp đều vào lúc này trở thành bọt nước, nàng ta cái gì cũng đã mất hết đi! Vừa tỉnh dậy, nàng ta vẫn là Hạ Lục Ý mất hết danh tiếng kia, một Hạ Lục không có gì cả, một thân một mình kia!
Nghĩ đến đây nàng ta liền không nhịn được muốn khóc, nàng ta cảm thấy không công bằng! Dựa vào cái gì Hạ Liên Phòng vừa sinh ra liền cái gì cũng có, vận khí còn tốt như vậy?! Có thể lên làm đệ nhất vị công chúa khác họ của Đại Tụng triều trong mấy trăm năm qua, còn có thể gả cho Thanh vương điện hạ anh tuấn làm chính phi! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì! Hạ Lục Ý nàng kém Hạ Liên Phòng ở chỗ nào?! Chẳng qua là Hạ Liên Phòng xuất thân tốt hơn nàng một chút, dung mạo đẹp hơn nàng một chút, tâm kế cao hơn nàng một chút mà thôi! Nếu nàng ta ở vào vị trí của Hạ Liên Phòng khẳng định sẽ làm tốt hơn Hạ Liên Phòng!
Nhưng vì sao ông trời không nguyện ý cho nàng ta cơ hội này?!
Không nghi ngờ chút nào, một nữ tử, đem tỷ tỷ ruột bán vào thanh lâu, lấy thân phận giả trà trộn vào Hàn Lâm phủ làm thiếu phu nhân, còn ý đồ lấy oán trả ơn hại chết lão phu nhân phủ đại học sĩ… Nhiều vô số tội ác cộng lại, chính là phán nàng ta mười tám lần tử hình cũng không đủ! Đối với tội lỗi ác liệt như vậy, Ngụy Hoài Dân ghét ác như cừu cảm thấy chính là chết đã đến nơi cũng không biết hối cải!
Mặc kệ phát sinh chuyện gì, sai đều không phải là do bọn họ, đều là người khác xin lỗi bọn họ, đều là lỗi của trời cao, là lỗi của quốc gia này, dù sao chính bọn họ sạch sẽ nhất vô tội nhất, bọn họ sở dĩ hại người đều là do bị ép, đều không phải là ý tưởng chân chính của bọn họ!
Cho nên hắn liền càng lười để ý tới Hạ Lục Ý, thuận tiện cảm thấy kính nể với sự khoan dung độ lượng của Hạ Liên Phòng. Để tay lên ngực mà nói, nếu đổi thành hắn, dù đánh chết hắn hắn cũng không bằng lòng đi gặp Hạ Lục Ý. Không phí sát thủ vào nhà lao giết chết, thật sự đã có thể nói là thiên đại ban ân rồi.
Hạ Liên Phòng nhất định muốn tới gặp Hạ Lục Ý một lần cuối. Nói như thế nào nàng cũng không thể để cho Hạ Lục Ý mang theo tiếc nuối mà chết nha!
Hạ Lục Ý nghe được thanh âm của Hạ Liên Phòng, hận muốn chết. Vốn đag ngồi ở góc hẻo lánh, nay nhào mạnh tới, men theo phương hướng thanh âm của Hạ Liên Phòng, mắng: “Hạ Liên Phòng tiện nhân kia! Ngươi hãm hại ta! Ngươi hãm hại ta! Ngươi sẽ không được chết tử tế! Không được chết tử tế! Ta làm quỷ cũng sẽ không buông tha các ngươi!”
Hạ Liên Phòng tự tại nghe nàng ta mắng chửi, khi Hạ Lục Ý nói ra “Ta làm quỷ cũng sẽ không buông tha các ngươi” những lời này thì nàng đột nhiên cười to. Nàng nghĩ, thật đúng là khéo nha, đây cũng là lời lúc trước nàng muốn nói nhất đó! Nhưng mà Hạ Lục Ý may mắn hơn so với nàng, ít nhất giờ phút này nói còn có người có thể nghe được, nên biết lúc ấy lại chỉ có nàng một thân một mình nhe —— à không, là một con quỷ nha! Thiên địa mênh mang, nàng nhìn tới được tất cả những người còn sống sót trên đời này, nhưng lại không có ai nhìn tới được nàng. “Ta chỉ sợ người như ngươi, làm quỷ cũng là muốn bị ném vào 18 tầng Địa Ngục chịu tội. Đợi đến khi ngươi có thể tìm ta báo thù còn không biết ta đã đi đến một hộ nhân gia nào đầu thai đâu.” Trời xanh có đức hiếu sinh, nhưng cơ hội như vậy quyết sẽ không cho người như Hạ Lục Ý.
“Ngươi chớ đắc ý! Hôm nay ta chết! Ngươi cho rằng ngươi có thể vô tư sống sao? Mẫu thân ta còn sống, mẫu thân ta còn chưa chết! Một ngày nào đó bà ấy sẽ báo thù giúp ta cùng Hồng Trang! Ngươi chờ, ngươi chờ mà xem!”
Giờ khắc này Hạ Hồng Trang đột nhiên lại không phải kẻ thù của Hạ Lục Ý mà là thân sinh tỷ tỷ của nàng ta.
Hạ Liên Phòng thở dài: “Ngươi quên rồi sao, Hồng Trang cũng không phải bởi ta mà chết, mà là chết ở trên tay ngươi nha!”
Hạ Lục Ý biến sắc, phối hợp khuôn mặt thối rữa xấu xí của nàng ta, quả nhiên là khiến người ta vô cùng sợ hãi. Ngay cả Cầm Thi đi theo bên cạnh Hạ Liên Phòng cũng lộ ra một chút thần sắc sợ hãi, Hạ Liên Phòng lại vẫn bình thản ung dung: “Còn có nha, những lời này của ngươi chỉ sợ cũng là lời mẫu thân ngươi muốn nói với ngươi.” Nàng thở dài. “Hai mẹ con các ngươi, đều ôm hi vọng về nhau mà lại không biết mình chính là hi vọng của người kia, quả nhiên là thú vị.”
Bị câu nói giống như nhiễu khẩu lệnh của Hạ Liên Phòng làm cho hôn mê, Hạ Lục Ý nghe không hiểu, nhưng nàng ta cố làm bộ như đã nghe hiểu, hung tợn “trừng” Hạ Liên Phòng. “Mặc kệ thế nào! Ngươi cũng đừng nghĩ ta sẽ buông tha! Ta có làm quỷ cũng muốn quấn ấy ngươi! Ta phải xem ngươi chết như thế nào! Ngươi hại ta như thế, chung quy có một ngày ngươi sẽ bị báo ứng!”
Báo ứng? Trên đời nếu thực sự có báo ứng thì cần gì phải làm cho nàng sống lại một lần chứ? Đối với uy hiếp của Hạ Lục Ý, Hạ Liên Phòng mỉm cười đáp lại: “Tốt nha, ta thật sự muốn nhìn một chút, là người lợi hại hơn, hay là quỷ lợi hại hưn? Đến khi đó ngươi nhất định phải nhớ rõ đến tìm ta, ta cũng rất chờ mong sẽ làm cho ngươi hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh.” Nàng lời nói này phi thường ôn nhu ân cần, nếu chỉ nhìn nét mặt của nàng sẽ không thể nghĩ tới, người nói ra lời nói tàn khốc lại đáng sợ đến cực điểm như vậy lại từ trong miệng một cái cô gái xinh đẹp thanh thuần như hoa sen mà ra.
Hạ Lục Ý rõ ràng đã bị Hạ Liên Phòng hù dọa. Nàng ta ngắc ngứ há miệng thở dốc, còn muốn mắng nữa lại không biết nên nói cái gì cho phải.
“Nhất định phi thường khó chịu đi?” Hạ Liên Phòng hỏi. “Bị trượng phu vứt bỏ, ngoại tổ phụ cũng coi là trói buộc, dung mạo bị hủy, tỷ tỷ chết … Lục Ý nha Lục Ý, ngươi xem, ngươi còn lại gì chứ? Ngươi ngay cả tự tôn cũng không có.” Kiếp trước Hạ Lục Ý kiêu ngạo đến cực điểm ngông cuồng tự đại, đến cùng cũng không gì hơn cái này.
Lời vừa xong, Hạ Liên Phòng lại đem công lao gắn lên trên người mình: “Nói đến cùng, Lục Ý, ngươi thật sự nên cám ơn ta đấy.” Nói xong, vỗ tay nhè nhẹ.
Trong mấy thị vệ phía sau nàng, một nam tử mặc trang phục màu xanh đi ra, cười híp mắt nhìn Hạ Lục Ý đã mù, ân cần thăm hỏi nói: “Lục Ý, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Thanh âm này đối với Hạ Lục Ý mà nói quả thực là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn! Chính là chủ nhân của thanh âm này đem nàng ta từ trong phòng giam sống không bằng chết cứu đi ra ngoài, chỉ bảo nàng ta hết thảy tri thức, đưa cho nàng ta tân sinh! Là hắn! “Là ngươi sao? Là ngươi sao công tử?! Có phải là ngươi hay không? ! Công tử ngươi có phải tới cứu ta hay không? Ngươi giúp ta giết Hạ Liên Phòng tiện nhân này có được không? Chỉ cần ngươi giúp ta giết nàng, ta cái gì cũng nguyện ý giúp ngươi làm!” Nàng ta gần như là liều lĩnh gầm thét lên!
Nàng ta hận chết Hạ Liên Phòng! Hận chết Hạ Liên Phòng! Nàng ta muốn Hạ Liên Phòng chết, muốn Hạ Liên Phòng chết!
Nào ngờ công tử lại cười hì hì nói: “Chỉ sợ chuyện này ta không thể đáp ứng ngươi rồi!”
“Vì sao?!” Hạ Lục Ý tức giận đang muốn hỏi lại đột nhiên dường như nghĩ tới điều gì. Bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ngươi… Ngươi… Chẳng lẽ ngươi…”
“Không sai.” Thanh y công tử —— cũng chính là Ngọc Hành, tươi cười càng thâm. “Ta đích xác là làm theo việc mệnh lệnh của chủ nhân tới giúp ngươi thôi, Lục Ý, ngươi nên hảo hảo cảm tạ công chúa một phen, bằng không ngươi đã không thể sống tới lúc này.” Nói xong, nhe răng cười —— đáng tiếc Hạ Lục Ý giờ phút này đã xem không được.
Hạ Lục Ý cắn răng: “Ta cảm tạ nàng? Ta cảm tạ nàng ta cái gì?!”
“Làm chuyện tốt, xưa nay không phải đều có thể được tất cả mọi người cảm tạ.” Hạ Liên Phòng thở dài giống như rất bất đắc dĩ. “Nếu không phải ta, ngươi làm sao có thể báo thù chứ, Lục Ý? Ngươi lúc đó căn bản là trốn cũng không thẻ trốn thoát được nha!”
Hạ Lục Ý thử nghĩ, hình như đích thật là như vậy… Nhưng suy nghĩ kỹ lại lại thấy không đúng! Các nàng không thích Hạ Liên Phòng, Hạ Liên Phòng cũng khẳng định không có bao nhiêu thích các nàng! Đột nhiên, trong đầu Hạ Lục Ý linh quang chợt lóe, phảng phất tất cả trí tuệ mà nàng mất đi đều vào lúc này kéo đến. “Ngươi! Ngươi là muốn cho ta cùng Hồng Trang tự giết lẫn nhau?! Tiện nhân! Tiện nhân! Ngươi lại ác độc như vậy! Ngươi lại ác độc như vậy!” Đột nhiên, Hạ Lục Ý nghĩ tớitất cả chỗ tốt của Hạ Hồng Trang, tỷ như khi còn nhỏ có cái gì ăn ngon Hồng Trang đều sẽ trước hết để cho cho nàng ta ăn, có cái gì mà chơi vui Hồng Trang cũng đều trước hết để cho cho nàng ta chơi, nàng ta bị người khác khi dễ, Hồng Trang còn ra mặt giúp nàng trước cả mẫu thân, nàng ta mất một cái hà bao, là Hồng Trang thức đêm gấp gáp chế tạo lại một cái đưa cho nàng ta… Hồng Trang kỳ thật đối với nàng ta rất tốt! Thường xuyên nói cho nàng ta biết như thế nào mới tính ngoan, làm sao mới có thể không làm cho mẫu thân nổi giận, làm sao mới có thể trôi qua thật tốt… trong hốc mắt trống rỗng lại rào rào rơi lệ.
Hạ Liên Phòng nhìn mà thấy vô cùng châm chọc, đều đã đến lúc nào rồi, đã tự tay bóp chết tính mạng tỷ tỷ, làm gì còn muốn ở đây giả mào khóc chuột chứ? Nếu Hạ Lục Ý có một chút xíu cảm tình với Hạ Hồng Trang, Hạ Hồng Trang đã không bị chết thê thảm như vậy. Nay Hạ Lục Ý nước mắt cũng chỉ là dối trá mà thôi. “Là ta kêu ngươi gả vào Thượng Quan gia sao? Là ta kêu ngươi bỏ đọc vào thuốc dưỡng thai của Hạ Hồng Trang sao? Hạ Hồng Trang sinh ra một quái thai, là lỗi của ngươi, hay là lỗi của ta? Ta chỉ là cho ngươi một cái cơ hội, ngươi nắm chặt, hơn nữa nắm chắc rất tốt, ta chỉ có thể vì thế mà ca ngợi ngươi.”
Hạ Lục Ý nghe được rơi lệ đầy mặt.
Đáy lòng Hạ Liên Phòng dâng lên một trận khoái ý, phảng phất thấy được kiếp trước Hạ Lục Ý kéo tay Trương Chính Thư đoản mệnh quỷ kia, đứng ở trước mặt Hồi nhi diễu võ dương oai, nói hết thảy chân tướng. “Nếu ngươi đã biết thì ta cũng không nhiều lời, ngươi vẫn là hảo hảo hưởng thụ thời gian kế tiếp đi. Đúng rồi, vừa nãy ta nghe Ngụy đại nhân nói, bởi vì ngươi gây quá nhiều tội ác, không đáng đồng tình cho nên phán ngươi hình phạt chém eo, ba ngày sau hành hình.”
Nghe vậy, hoài niệm trong lòng Hạ Lục Ý về Hạ Hồng Trang nháy mắt tan thành mây khói. Mặc kệ nàng ta cảm thấy áy náy thế nào, Hạ Hồng Trang đều đã chết, nàng ta có thể làm gì nữa chứ? Vì thế, nàng ta không thể chết được, chỉ cần không chết liền có cơ hội! Liền có khả năng!
Cũng bởi vậy, lúc trước còn “Trợn mắt nhìn” Hạ Liên Phòng, một giây sau Hạ Lục Ý liền phi thường có thể nhẫn nhục chịu đựng quỳ xuống, cầu xin: “Đại tỷ! Đại tỷ, nể tình chúng ta làm tỷ muội nhiều năm, ngài hãy tha cho ta lần này đi! Ta cam đoan, từ nay về sau không bao giờ xuất hiện ở trước mặt ngài nữa, cũng quyết không đoạt bất cứ thứ gì của ngài, ta cam đoan! Đại tỷ! Ngài hãy thương xót ta, hai mắt của ta đã mù, còn có thể tạo thành uy hiếp gì cho ngài nữa đâu? Van cầu ngài! Van cầu ngài hãy tha cho ta một lần cuối cùng này đi! Trước đây là ta ngu dốt, là ta có lỗi với ngài cùng nhị tỷ còn có đệ đệ, nhưng ta cam đoan sẽ không có lần sau, ta cam đoan!” Nói xong, không ngừng dập đầu.
Hạ Liên Phòng kinh ngạc nhìn Hạ Lục Ý khẩn cầu mình như vậy, sau một lúc lâu thở dài nói: “Ngươi thật đúng là không có cốt khí nha!”