“Khi đó, tôi lập tức quyết chí phải tiêu diệt hoàn toàn khối u ác tính quốc tế là đảo Thiên Diệp đó, ôm niềm tin như vậy, tôi mới có thể gắng sức chịu đựng tất cả đau khổ, kiên trì cho tới bây giờ.” Trong mắt Đông Phương Nhạc lộ ra vẻ cứng rắn rất ít gặp, dường như cả người đều đột nhiên uy mãnh.
Lý Nhất Đình vẫn còn một nghi vấn: “Đảo Thiên Diệp còn có một yêu cầu, chính là vào thời khắc mấu chốt thì phải cung cấp tình báo cho bọn chúng, vậy bọn họ làm việc này như thế nào, người rời khỏi đảo Rồng Ác gian nan như thế, lại có thể cam tâm làm việc cho bọn chúng sao?”
Đông Phương Nhạc cười khổ nói: “Đương nhiên là bọn họ đã sớm nghĩ tới chuyện này rồi, đầu tiên, đoạn thời gian làm việc phi pháp ở trên đảo Rồng Ác chính là lợi thế đầu tiên để bọn họ áp chế. Bọn họ sẽ ghi chép chi tiết thông tin của anh, nếu như anh có vợ con ở trên đảo, bọn họ sẽ khống chế vợ con của anh, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao đại đa số người không muốn rời đảo. Nếu như anh không có vợ con, như vậy bọn họ sẽ cài một con chip do bọn họ nghiên cứu chế tạo vào trong trái tim của anh. Nguyên lý của con này chip này vô cùng đơn giản, chỉ là một thiết bị điều khiển bình thường, một khi người của đảo Thiên Diệp tìm tới anh, họ sẽ có thể sử dụng thiết bị điều khiển được chế tạo đặc biệt đó khiến trái tim của anh ngừng đập năm phút. Anh biết hậu quả của việc làm như vậy rồi đấy…”
Sắc mặt Lý Nhất Đình khẽ biến, nhưng ánh mắt của ông thì sáng lên: “Nói như vậy, mỗi thủy thủ được chiêu mộ rời đảo đều sẽ có dấu vết cài chip trong người.”
Đông Phương Nhạc gật gật đầu, anh ta cởi bỏ nút áo, lộ ra cơ ngực cường tráng, ở vị trí gần trái tim, người ta có thể nhìn thấy một vết sẹo rất khó phát hiện.
“Khoa học kỹ thuật chữa bệnh bây giờ phát triển như vậy, anh chưa thử đi giải phẫu để lấy nó ra sao?” Lý Nhất Đình cau mày nói.
Đông Phương Nhạc bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Những khoa học kỹ thuật phi pháp này mặc dù nguyên lý không phức tạp, nhưng trước mắt thì trong nước vẫn chưa có ai chắc chắn việc lấy nó ra sẽ không gây tổn hại gì đến cơ thể. Nếu như thất bại, tôi chắc chắn phải chết. Hơn nữa, chi phí phẫu thuật có liên quan tới trái tim cũng hết sức đắt đỏ, cho nên tôi suy đi nghĩ lại, tổng hợp các suy xét, trừ khi tôi có thể tìm được nguyên bộ thiết bị điều khiển thì mới có thể chắc chắn được… Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến tôi không thể không trở về đảo Rồng Ác.”
Lý Nhất Đình gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Sau khi trở về Trung Quốc, anh vẫn trở lại phục vụ cho hải quân sao?”
Đông Phương Nhạc lắc đầu: “Rời đi nhiều năm như vậy, mặc dù hồ sơ còn bảo lưu ở trong quân, nhưng sớm đã căn cứ vào nguyên nhân hy sinh mà bị xử lý ổn thỏa, muốn trở lại chức vụ ban đầu là không có khả năng. Về sau, vì vết thương nên tôi phải an dưỡng nửa năm, trong lúc đó lại có duyên quen biết với Mộ Liên.” Nói tới đây, bác sĩ Mộ Liên cũng mỉm cười, Đông Phương Nhạc nói tiếp: “Nhắc tới cũng thật khéo, công ty vận tải của Mộ Liên vừa đúng là đơn vị nghiệp vụ đi đường biển quanh năm ở Tam giác Rồng, thế là tôi cố gắng nhận lời mời tới công ty của cậu ta, thuận lợi đi tới Lê Sa Hào.”
Lý Nhất Đình nghi hoặc nói: “Nói như vậy tức là sự cố trên Tam giác Rồng ở Lê Sa Hào, thực ra cũng chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn à?”
“Dĩ nhiên không phải.” Đông Phương Nhạc thần bí cười cười: “Nhưng mà chuyện này, anh phải hỏi Ngọc Nhi.”
Lý Nhất Đình đưa ánh mắt về phía Ngọc Nhi vốn im lặng không nói nãy giờ, cô cười một tiếng: “Thật ra thì cũng trùng hợp, vợ cả của cha tôi trải qua tìm kiếm hỏi thăm nhiều năm mới biết được có một nhân vật quan trọng sau khi rời khỏi đảo Quan Cẩm đang làm việc ở Lê Sa Hào. Bà ấy nhất thời nảy lòng tham, muốn người này trở lại đảo Quan Cẩm tiếp tục làm việc cho mình. Cho nên đã đặc biệt phái anh trai tôi ra biển đón người kia trở về, vì vậy tôi mới có thể bất ngờ gặp lại Đông Phương.”
“Ồ, người mà các cô đặc biệt đón về là ai?” Lý Nhất Đình kinh ngạc hỏi, thực ra ông đã mơ hồ có chút linh cảm.
Ngọc Nhi thản nhiên nói: “Chính là Đại tổng quản Lỗ Gia Uy.”
“Quả nhiên là ông ta!” Lý Nhất Đình bừng tỉnh hiểu ra.
“Nếu như nói hành động lần này của tàu ma là vì giúp đỡ cho Lỗ Gia Uy, vậy mục đích thật sự của các con tàu ma ẩn hiện ngày thường ở Tam giác Rồng chỉ là cướp bóc nhân công thôi sao? Không khác gì ‘giết gà bằng dao mổ trâu’ cả…” Ông có thể đoán được chút đáp án ít nhiều.
Ngọc Nhi lắc đầu: “Tìm kiếm chút nhân công thì cần gì phải sử dụng tàu ma, tốn thời gian lại phí sức. Thật ra cũng đơn giản thôi, nhiệm vụ chủ yếu của tàu ma là kịp thời vớt hàng hóa đặc thù rơi xuống nước, nếu không, anh cho rằng vi phạm lệnh cấm vật tư trên đảo Thiên Diệp nhiều như vậy là do đâu mà có?”
Đông Phương Nhạc gật đầu: “Chuyện này thì trước kia tôi không biết gì cả, cho nên mới phải cố ý leo lên tàu ma tìm hiểu, không nghĩ tới bị bạn cũ là Kha Minh bắt cóc, ha ha…” Nói đến đây, anh ta cũng không nhịn được vui vẻ, trên đời có rất nhiều chuyện luôn luôn thú vị như thế đấy: “Trong gió bão, hàng hóa rơi xuống nước ở Tam giác Rồng, một phần nhỏ hàng hóa đặc thù do tàu ma vớt, phần lớn container cũng là bị dòng hải lưu đặc biệt của Tam giác Rồng vận chuyển tới đảo Thiên Diệp; nguồn gốc lớn nhất gây nên tai nạn trên biển ở Tam giác Rồng chính là gió và dòng chảy không đồng đều, tàu đi chệch hướng khác thường và gió bão siêu cấp không có dấu hiệu báo trước, ba điểm này đủ khiến mọi tàu thuyền gặp phải tai hoạ ngập đầu. Đây có lẽ là điểm may mắn của đảo Thiên Diệp, nhưng cũng khiến một số kẻ liều mạng ‘nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của’ có cơ hội làm xằng làm bậy.”
Lý Nhất Đình gật gật đầu: “Xem ra, phán đoán của tôi và tứ ca không sai…” Ông mang số liệu khí tượng thủy văn đo đạc được của đám người Bắc Đình ở Tam giác Rồng nói cho Đông Phương Nhạc, vị hạm trưởng tiếp xúc với biển cả quanh năm này cũng tỏ vẻ bội phục từ đáy lòng.
Lý Nhất Đình nói tiếp: “Nếu là vậy, tất nhiên đảo Thiên Diệp hẳn phải cài nội ứng vào trên mỗi tàu chở hàng, nếu không thì sao bọn chúng có thể biết được chiếc thuyền đó có gặp nạn hay không? Huống hồ, tàu thuyền vận tải đường thuỷ bình thường sẽ không vận chuyển hành khách vi phạm lệnh cấm vật tư…” Đây đúng là một vấn đề khó hiểu.
Đông Phương Nhạc nặng nề gật đầu: “Đúng là như thế, thực ra thì những nội ứng này chính là chúng tôi – những người vốn được cho là may mắn rời đảo, nhưng cần phải bỏ ra một cái giá lớn, cũng chính là thứ mà chúng gọi là tình báo. Một khi các nhân công leo lên đảo Rồng Ác thì cả đời này sẽ không cách nào thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của đảo Thiên Diệp đâu, trừ khi là chết đi.”
Quả nhiên là vòng vòng đan xen, vô cùng nham hiểm, Lý Nhất Đình không nhịn được mà sởn hết cả gai ốc.