Vậy y cùng tiểu quan Tần Hoài Lâu có gì khác nhau chứ?
Thẩm Ngọc che mặt, có một loại cảm giác xấu hổ không còn mặt mũi gặp người khác.
“Ta không phải thủy tính dương hoa, ta không phải thủy tính dương hoa…..”
Thủy tính dương hoa (水性杨花): dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương | chỉ người có tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất – lẳng lơ, hoặc là nói về xu hướng tính ɖu͙ƈ.
Thẩm Ngọc giống như niệm chú, nhỏ giọng nói một hồi lâu.
Y đã trốn thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ kia, vậy hiện tại y coi như có chút cảm tình với Ách Vệ, hẳn là cũng không có gì đáng trách?
Lòng Thẩm Ngọc bình tĩnh lại, đối với khuôn mặt dưới mặt nạ ác quỷ kia càng trở nên hiếu kỳ hơn, hắn rốt cuộc có dáng vẻ thế nào? Anh tuấn hay là xấu xí, Thẩm Ngọc cũng không để ý lắm, thế nhưng y muốn biết gương mặt của hắn.
Thẩm Ngọc cũng muốn xác nhận là mình nhận lầm, hắn không phải kẻ ác kia.
Dưới mặt nạ phảng phất như có một thế giới thần bí, thu hút Thẩm Ngọc muốn khám phá.
Chậm rãi đưa tay ra, dè dặt tới gần mặt nạ ác quỷ, rất sợ đánh thức Ách Vệ.
“Nhưng mà….Nếu Ám vệ đại ca chưa bao giờ tháo mặt nạ xuống, vậy chắc hắn có lý do riêng của mình? Ta tùy tiện nhìn lén, có phải sẽ khiến hắn cảm thấy bị mạo phạm không?”.
Thẩm Ngọc rút tay về, thiếu chút nữa thì tim nhảy ra ngoài, y cảm thấy kỳ quái sao mình lại căng thẳng đến như vậy chứ?
“Ta chỉ liếc mắt nhìn…chỉ liếc mắt nhìn một cái thôi.”.
Thẩm Ngọc hít sâu vào một hơi, không dám thở ra, lại chậm rãi đưa tay đến gần.
Bộp—-
Lúc chỉ còn cách mặt nạ nửa tấc, tay Thẩm Ngọc bị bắt được, cổ tay bị dùng sức giữ lại, lực đạo rất lớn, khiến y cảm thấy hơi đau.
“A!” Thẩm Ngọc kinh ngạc la lên.
Cặp mắt dưới mặt nạ phát ra tia đề phòng cùng ánh nhìn đầy nghiêm nghị, Thẩm Ngọc giật mình một cái thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thế nhưng tay y bị giữ, không còn nơi nào để trốn.
“Đúng đúng đúng….. Xin lỗi, ám vệ đại ca.”.
Thẩm Ngọc xấu hổ cúi thấp đầu, y lại có thể thừa dịp lúc Ách Vệ đang ngủ, bí mật dò xét chuyện riêng tư của hắn, việc này quá khiến người khác xem thường rồi.
Ánh mắt ám vệ nghiêm nghị lạnh lẽo vô cùng, đủ để chứng minh hắn đang nổi giận, Thẩm Ngọc không dám nhìn hắn.
Trêи thực tế, Quân Huyền Kiêu từ lâu đã học được cách dự cảm trước được sự nguy hiểm, hễ có người đến gần, hắn liền theo thói quen phản ứng lại, kết quả lại tóm được Thẩm Ngọc.
Mới vừa rồi y muốn tháo mặt nạ của hắn xuống sao? Trong lòng Quân Huyền Kiêu lộp bộp một tiếng, có phải Thẩm Ngọc đã bắt đầu hoài nghi hắn rồi không?
Quân Huyền Kiêu buông tay Thẩm Ngọc ra, nhìn thấy cổ tay y bị mình nắm đỏ, không khỏi cảm thấy áy náy.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Quân Huyền Kiêu dùng tay ra hiệu hỏi.
“Ta….ta…” Thẩm Ngọc ấp a ấp úng nói, “Ta chỉ muốn nhìn xem ngươi có dung mạo thế nào…”