Trì Sính trong lòng vô cùng căng thẳng, cho rằng Ngô Sở Úy đã xảy ra chuyện gì, vội hỏi,”Làm sao vậy, dì?.”
Bà Ngô thở dài nói,”Hôm trước người yêu cũ của thằng út không biết làm sao lại chạy đến đây, tặng quà cho dì, ngọt ngào nói chuyện với dì không rời.”
Trì Sính sắc mặt thay đổi,” Sau đó thì sao ạ?”
“Sau đó cô ấy nói, cô ấy không quên được thằng út muốn cùng Úy Úy nhà dì quay lại. Nói cô ấy và thằng út hai năm nay vẫn có liên lạc, thằng út cũng có ý định quay lại. Không cho dì nói một câu liên tục nói liên tục nói không ngừng.”
“Vẫn luôn liên lạc?” Hai hàng lông mày của Trì Sính nheo lại.
Bà Ngô gật đầu, ” Đúng vậy, dì trước có nhắc qua với con, cô ấy rất đẹp hai đứa nó trước kia từng yêu nhau bảy năm liền.”
Trì Sính trầm mặt im lặng không nói gì.
Bà Ngô lại nói,”Con nói xem cô gái này đúng thật là, trước kia cô ấy coi thường thằng út nhà dì, chê nhà dì nghèo hèn. Hiện tại thằng út nhà dì thăng chức, dáng dấp cũng càng ngày càng tuấn tú, cô ấy lại dính sát. Còn nói ban đầu chỉ là hiểu lầm. Còn nói thằng út nhà dì thật sự rất tốt, nghe được mà trong lòng dì nghẹn khuất.”
“Dì đừng để bụng.” Trì Sính trầm âm lên tiếng khuyên nhủ,”Người như vậy có rất nhiều.”
“Đúng vậy, bây giờ con người ta rất thực tế.”
Sau đó bà Ngô than thở,đột nhiên phát hiện giữa hai lông mày của Trì Sính có vết máu rất lớn, sốt ruột hỏi,” Ôi ôi, trên lông mày con bị làm sao vậy? Nhanh để dì xem qua xem nào.”
“Không có việc gì ạ.” Trì Sính níu lấy tay bà Ngô lại, cố ý hỏi,”Dì không phải vẫn mong muốn Sở Úy nhanh nhanh cưới vợ hay sao? Xinh đẹp như vậy lại chủ động đến tận cửa, sao dì còn bực bội.?”
“Nghĩ thì nghĩ vậy chứ cũng không thể nói được.” Bà Ngô nghiêm trang nói,”Chuyện cưới xin không thể cấp tốc được, người thì có nhưng cũng không thể chọn bừa ai được! Người như Nhạc Duyệt con nói dì có thể đồng ý hay sao? Cô ta muốn chia tay thì chia tay, muốn quay lại thì liền quay lại, cái loại người này dì tuyệt đối …. không thể chấp nhận.!”
Trì Sính rùng mình một cái,”Dì vừa nói tên là gì ạ.?”
“Nhạc Duyệt hả! Vốn dì đã quên tên cô ta, kết quả hôm nay lại liền nhớ ra.”
Trì Sính vẫn có chút không thể tin được, cố hỏi.”Là Nhạc Duyệt, Duyệt Duyệt? Là tên thật cũng như tên gọi hàng ngày.?”
“Là tên thật.” Bà Ngô đặc biệt rõ ràng nói với Trì Sính,”Cô ta họ Nhạc tên Duyệt, cùng với thằng út nhà dì học đại học, rồi yêu nhau được bảy năm rồi.”
Trì Sính trong đầu như có vật gì oanh tạc.. rồi bùng nổ.
Bà Ngô nắm lấy tay Trì Sính hăng hái căn dặn,” Con hãy khuyên nhủ thằng út nhà dì, đừng để nó làm chuyện ngu ngốc gì với cái con bé này, sau này thằng út sẽ không có quả ngon quả ngọt mà ăn. Con làm cho nó đừng có nhớ thương cô ta, cũng không được liên lạc với cô ta. Nó rất nghe lời con nói, con khuyên nó khẳng định nghe theo.”
Trì Sính không biết bản thân mình bằng cách nào đi ra khỏi nhà Ngô Sở Úy.
Xe phóng trên đường, Trì Sính trong đầu ong ong quanh quẩn những lời bà Ngô nói.
“Cô ta và thằng út nhà dì hai năm qua vẫn luôn giữ liên lạc. Thằng út cũng có ý muốn quay lại.”
“Cô ta họ Nhạc, tên Duyệt, và cùng thằng út nhà dì là bạn học đại học, cũng yêu nhau được bảy năm rồi.”
“Làm cho nó đừng có nhớ thương cô ta, cũng không được liên lạc với cô ta.”
………………………
Trì Sính không dám nghĩ nữa, bà Ngô nói Nhạc Duyệt là bạn gái trước đây của cậu ta, nếu quả thực là như vậy, thì mục đích tiếp cận mình của Ngô Sở Úy trước đây…………….
Trì Sính đạp chân ga, chạy nhanh gió đến phòng khám.
Quách Thành Vũ ở đó cũng đau thương buồn thiu, Khương Tiểu Soái đến bây giờ cũng chưa trở về.
Phòng khám chỉ có một mình người phụ giúp bận rộn, Trì Sính người đầy tàn bạo đi vào, người phụ giúp phòng khám ngẩng đầu nhìn một cái sợ đến lùi vài bước.
“Xin hỏi…. anh có chỗ nào không thoải mái….?”
Trì Sính mặt không thay đổi nói,”Trong lòng không thoải mái…”
“Anh muốn điều trị? hay là uống thuốc….”
Trì Sính nói thẳng,”Cậu đi ra ngoài là được.”
Người phụ việc phòng khám cứng đờ không nhúc nhích.
Trì Sính ánh mắt lạnh lẽo thấu xương quay đầu nhìn sang, chỉ một ngón tay hướng ra ngoài cửa.
Người phụ việc phòng khám gần như té chạy đi.
Trì Sính trực tiếp đi vào buồng trong, lục tung mọi thứ, ngăn kéo tủ cũng bị đập nát, bất kể phát hiện chỗ nào khả nghi. Sau đó anh ta cúi xuống gầm giường phát hiện một cái hòm lớn.
Trên cái hòm bị khóa hai cái ổ khóa, đều bị Trì Sính trực tiếp đấm phá hỏng.
Bên trong có hai chồng sách, lúc ban đầu còn nghĩ là, Ngô Sở Úy muốn tạo thiện cảm với mình, quyết chí muốn đọc sách để cùng Trì Sính có chung quan điểm, sách đại học cũng mang ra đọc hăng hái.”
Bên trong sách vẫn còn kẹp kẹp lại, trước đây Trì Sính rất cảm động, hiện tại nhìn lại chỉ thấy đầy mùi ” Âm mưu.”
Trì Sính lật lật, lật qua có ảnh chụp chung.
Trong tấm hình có hai người như muốn chọc mù mắt anh ta.
Dũng khí sừng sững không thể đạp ngã, đột nhiên ở trong lòng sụp đổ hoàn toàn.
Sau đó, anh tiếp tục tìm kiếm, đột nhiên lật đến một xấp tài liệu tổng kết rất dày.
“Trì Sính, nam, hai mươi tám tuổi, nhân viên nhà nước, ba họ Trì sống xa nhau, bí thư thành phố, ngay thẳng chính trực, thường ngày rất thích nuôi rắn, biệt danh “Chàng rắn….”
“Hôm nay thu hoạch: Dùng qua “Chiến thuật quanh co” Thú cưng của anh ta đã tạo thói quen do mình đút đồ ăn cho, anh ta cũng đã quen với việc mình “bắt chuyện.” Đây là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp, tôi nếu không ngừng cố gắng, sớm ngày chia sẽ đôi cẩu nam nữ.”
“Tận dụng mọi khả năng lợi dụng quyền thế mưu tài trong tay Trì Sính.”
“Phương châm của mình là: Lợi dụng anh ta, giày vò anh ta, đùa giỡn anh ta, lừa gạt anh ta, cuối cùng thì đá đít anh ta.”
“…………”
Hai người cùng tính toán, chỉ là Trì Sính tính toán ở trong lòng, còn Ngô Sở Úy tính toán trên giấy.
Khương Tiểu Soái đã từng nhắc nhở, không phải cái gì cũng nên viết hết vào giấy như thế.
Ngô Sở Úy nói,”Trí nhớ tốt không bằng bút viết ra để nhớ mãi.”
Trì Sính siết những “Chứng cứ phạm tội” trong tay thật lâu im lặng không nói lời nào.
Người phụ việc phòng khám vừa ra khỏi cửa đã lập tức gọi điện cho Khương Tiểu Soái cho cậu ta biết thành phần khủng bố vừa vào phòng khám.
Khương Tiểu Soái lập tức lại gọi cho Ngô Sở Úy nói cho cậu ta biết Trì Sính đang ở phòng khám.
Ngô Sở Úy nhận được điện thoại, cậu cũng đang trên đường đến gặp Trì Sính, cậu rời nhà Uông Thạc cũng được bảy tám tiếng rồi.
Buông điện thoại xuống, hít một hơi, rồi lên xe.
Xe chạy trên đường rất nhanh, Ngô Sở Úy nhìn lướt qua trong túi sách đĩa CD, trong lòng lặng trĩu.
Đi hết bước này, thì hoàn toàn chấm dứt.
Đứng ở trước cửa, Ngô Sở Úy rất bình tĩnh, không chút xao động.
Cửa từ bên trong cài chốt lên, đẩy không thể đẩy ra, trực tiếp dùng cùi chỏ đập vào, cửa ầm một tiếng mở ra.
Trì Sính ngồi ngay ngắn ở trước bàn chuẩn đoán bệnh, lẳng lặng nhìn Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy chết chân tại cửa.