Giản Chấn Đông cũng là người biết điều, nhìn thấy như vậy, cũng không hỏi nữa, rồi lại quay về chủ đề vừa nãy: “Vậy chủ tịch Trầm, anh xem, chuyện liên quan đến kế hoạch mới, có thể hay không?”
Ngón tay của Trầm Tu Cẩn sờ lên trên cuốc rượu, vốn không có ý định đặt cốc rượu xuống, “Vậy phải hỏi ý kiến của tiểu Đồng”
Giản Chấn Đông vẻ mặt đầy kinh ngạc…
Trầm Tu Cẩn quan tâm đến ý kiến của tiểu Đồng như vậy sao? Đang nói, thì một cơn gió lạnh thổi đến, Trầm Tu Cẩn lập tức đặt cốc rượu trên tay xuống, đứng dậy, rôi bước lên phía trước, “Quản gia, sữa bò nóng.”
Vừa nói, vừa ôm lấy Giản Đồng, ngay lập tức ôm tay của Giản Đồng vào trong lòng bàn tay của mình: “Không chịu được lạnh, còn lang thang ở bên ngoài.
Cũng chỉ vì bà chủ Giản đến, tôi ở đây mới mở một mắt nhắm một mắt.
Nhưng cũng không cho phép em chạy vào trong vườn hứng gió lạnh.
Mặt trời hôm nay quả thực là đẹp, nhưng vẫn có gió lạnh.
Một hôi chỉ trích đông dài, là trách Giản Đông đã ở trong vườn quá lâu, đôi vợ chồng nhà họ Giản đứng bên cạnh nhìn thấy tình cảnh ở trước mặt, sắc mặt giống như nhìn thấy ma…
Ai từng nghĩ, Trầm Tu Cẩn trầm lặng ít nói, vô cùng lạnh lùng, mà lại có thể nói những lời dông dài với người vợ của mình như vậy, đó thực sự là đế vương lạnh lùng trong mắt của mọi người sao? Giản Đồng cũng đơ người ra, có chút hốt hoảng…
Người này, từ lúc nào, mà trở nên nhiêu lời như vậy chứ? Quá là nhiều lời, lải nhà lải nhải.
“Cậu chủ, sữa bò nóng.”
Quản gia lặng lẽ tiến lại gần, trên cái khay ở trong tay, đựng một cốc sữa bò nóng hổi.
Trầm Tu Cẩn cầm lên: “Em uống trước đi.




– —————–