Cô bé trả lời: “Ba ba muốn tới nơi này.”
Tiêu Lam hỏi: “Anh ta mang theo em tới sao?”
Bé gái lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu.
Làm người không quá rõ ràng ý tứ của bé.
Sau đó cô bé nói: “Ba ba tới nơi này, cho nên em cũng chỉ có thể tới nơi này.”
Giờ khắc này, Tiêu Lam bỗng nhiên có một loại cảm giác cổ quái.
Cách nói này tựa hồ có chút quen tai……
Tiểu nữ hài ngẩng đầu nhìn Tiêu Lam, thần sắc hiếm thấy có vài phần thấp thỏm: “Anh ơi, anh có thể kể cho em nghe một câu chuyện không, một thôi là được. Sau khi mẹ không còn nữa, ba đã thật lâu cũng không kể chuyện cho em nghe……”
Nắm tay nho nhỏ của bé nắm chặt đến gắt gao, có vẻ rất sợ hãi bị cự tuyệt.
Nhưng ở một khắc cô bé ngẩng đầu lên, Tiêu Lam thấy cổ của bé.
Trên cổ mảnh khảnh có một dấu siết vào thật sâu, lực độ như vậy giống như là muốn cắt đứt lìa cổ ra vậy.
Nếu là một con người bình thường, bị thương như vậy, không có khả năng còn có thể tự nhiên nói chuyện.
Các loại dấu hiệu quái dị có lẽ đều đang cho thấy, cô bé này đã chết.
Có lẽ bé đã sớm đã chết, hoặc là một ngày nào đó, lại hoặc là…… ngay từ đầu mới gặp gỡ bọn họ.
Cẩn thận ngẫm lại, người đàn ông râu xồm chưa từng liếc mắt nhìn qua một cái con gái mình, cũng không có nói qua một câu với bé.
Hắn chỉ là đắm chìm trong thế giới của chính mình, đối với hết thảy đều nhìn như không thấy.
Tuy rằng có thể dùng chuyện tinh thần râu xồm vốn dĩ đã không bình thường để giải thích.
Nhưng là, đứa bé nhỏ đến như vậy, làm thế nào sinh tồn ở thị trấn điên cuồng này?
Dựa vào những thức ăn quái đản ở khách sạn kia, một đứa bé có thể thật sự sống nổi ư?
Bé vẫn luôn đi theo ba của bé, nhưng ba ba trước nay lại không để ý gì đến bé.
Có phải bởi vì hắn căn bản là chẳng hề nhìn thấy bé hay không?
Mà nguyên nhân bé đi theo ba ba, có phải bởi vì…… Đây là người đã giết chết bé?
Tiêu Lam đối diện đôi mắt cô bé, cặp mắt kia sạch sẽ trong suốt, mang theo chờ đợi mơ hồ.
Nhưng hiện tại, bọn họ cần nắm chặt thời gian……
“Vậy, em muốn ăn kẹo không?” Một bàn tay duỗi lại đây, trên đó đặt một viên kẹo đóng gói thật xinh đẹp.
Là Lạc, hắn đi tới ở trước mặt cô bé ngồi xổm xuống, cho bé một viên kẹo.
Lạc thường xuyên chuẩn bị một ít điểm tâm trên người, để tiện tùy thời đút cho tiên sinh nhà mình ăn, tuy rằng cơ hội để chúng có tác dụng gần như không có.
Ánh mắt cô bé sáng lấp lánh, bé vươn tay nâng niu viên kẹo: “Kẹo này xinh đẹp quá, em… em có thể ăn sao?”
Lạc mỉm cười nói: “Chính là cho em mà.”
Bé gái lần đầu tiên lộ ra nụ cười tươi, tươi cười kia thật ngọt ngào, tràn ngập đáng yêu thuộc về lứa tuổi của bé.
Tiêu Lam thấy một màn như vậy, cùng Vương Thái Địch phía sau trao đổi ánh mắt một chút, Vương Thái Địch gật gật đầu với cậu.
Vì thế, Tiêu Lam kể chuyện cho cô bé nghe.
Cậu không có tế bào lãng mạn gì, kể chính là những gì trải qua trong phó bản, thay vì nói đây là đồng thoại kể cho trẻ con nghe, không bằng nói là câu chuyện ma quỷ có thể trị trẻ con khóc đêm thì chuẩn xác hơn.
Nhưng cô bé lại nghe phi thường nghiêm túc, phảng phất như Tiêu Lam là người kể chuyện lợi hại nhất trên thế giới này.
Nghe xong câu chuyện, mắt cô bé sáng lấp lánh: “Bên ngoài thật tốt…… Có thuyền lớn……”
Nói rồi bé lại có điểm uể oải: “Em không thích nơi này…… Nhưng mà em không đi được……”
Đầu cô bé gục xuống, trong lúc nhất thời trong rừng yên tĩnh không tiếng động.
Một lát sau, cô bé nâng cánh tay lên chỉ về một phương hướng.
Bé nhẹ giọng nói: “Ba ba muốn qua bên kia, ba nói qua bên kia có thể cùng Sarah hòa hợp một thể, nhưng ba đi đến nơi này thì nghe được tiếng ca của Sarah, sau đó ba liền khống chế không được chính mình.”
“Hẹn gặp lại……” Nói xong, thân ảnh cô bé biến mất.
Một viên kẹo xinh đẹp từ không trung rơi xuống, rơi trên mặt đất phủ kín cành khô và lá úa.
Theo thân thể nho nhỏ của cô bé biến mất, nơi bé ngồi trước đó mới hiển hiện ra ký hiệu Kỳ Ninh lưu lại.
Nếu bọn họ vừa rồi lựa chọn không phản ứng cô bé, thì sẽ bỏ lỡ đánh dấu này, sau đó đại khái sẽ mất rất nhiều thời gian tìm kiếm Kỳ Ninh trong cái rừng quỷ dị này.
Tiêu Lam vươn tay, nhặt lên vài miếng lá khô đắp lên viên kẹo.
Cậu cũng không lựa chọn mang viên kẹo đi, bởi vì đây vốn dĩ chính là quà tặng cho cô bé.
Cứ để nó lưu lại nơi này, làm bạn bên cạnh cô bé vừa tịch mịch lại đáng thương này đi.
——
Tìm được đánh dấu mới, mọi người tiếp tục dọc theo manh mối Kỳ Ninh để lại đi tới.
Trong không khí dần dần truyền đến mùi hôi thối, đó là mùi khi thịt bị thối rữa mới có thể sinh ra, mùi rất nồng nặc.
Hơn nữa càng đi về trước thì mùi càng nồng nặc hơn, khu rừng này cũng không biết mai táng bao nhiêu thi thể.
Một vài thi thể đã hóa thành xương khô cứ như vậy nằm nghiêng ngả trong rừng, dần dần bị lá rụng mai một.
Đột nhiên, phía trước truyền đến âm thanh đánh nhau.
Tiếp theo, một quái vật tứ chi chấm đất, có chút cùng loại như hình người, trên người lại không manh áo che thân vọt về phía bọn họ.
Lớp da đầy người nó đều vặn vẹo, như là một con quái vật từ rễ cây tạo thành.
Quái vật hình người đã mất đi thần chí, nó nhìn thấy phía trước có người chặn đường, liền không chút do dự nâng lên móng vuốt bén nhọn công kích bọn họ.
Đứng mũi chịu sào chính là Tiêu Lam.
Tiêu Lam cũng không chút khách khí, giơ tay chém ra một gậy hướng tới đầu quái vật.
Dưới sự đả kích mạnh mẽ của Tiêu Lam, đầu quái vật tức khắc trũng xuống, toàn bộ thân thể bị đánh đến lảo đảo hướng về một bên.
Nhưng thân thể nó phảng phất như có tính dai gì đó, rơi xuống đất rồi lại không hề mất đi năng lực hành động, vẫn loạng choạng ý đồ đứng dậy phát động công kích lần nữa.
Tiêu Lam có chút ngoài ý muốn, tính toán thay đổi sang đao lại bổ thêm một kích.
Lúc này, một đường sáng màu bạc từ nơi xa bay tới, vẽ ra đường cong sắc bén giữa không trung, bỗng nhiên đâm sâu vào đầu quái vật.
Đường sáng bạc kia trông tinh tế nhưng uy lực lại cường đại mười phần, trực tiếp đem đầu của đánh ra một cái lỗ thủng to cỡ một nắm tay.
Quái vật run rẩy tứ chi một chút, sau đó thì không hề nhúc nhích nữa.
Từ lỗ thủng trên đầu nó mơ hồ có thể nhìn đến hình dáng dao phẫu thuật.
Tiêu Lam nhìn sang hướng tia sáng bạc bay qua.
Nơi đó có một bóng người đang đi tới, một thân đen tuyền, chỉ có tóc tuyết trắng, mang theo mặt nạ mỏ chim.
Đây còn không phải là Kỳ Ninh mà bọn họ muốn tìm sao?
Kỳ Ninh chậm rãi đi tới, giọng nói vẫn mang theo vài phần cảm giác suy yếu khí huyết không đủ trước sau như một: “Xin lỗi, để con mồi của tôi quấy rầy đến các cậu.”
Tiêu Lam phất tay với y: “Tường hợp này hình như quen quen nha.”
Ở trang viên phu nhân Bella, Tiêu Lam cũng từng ngẫu nhiên gặp được cảnh tượng Kỳ Ninh săn thú, chuyện khi đó phát sinh chẳng khác bây giờ là bao, nhưng bây giờ hai người đã là bạn bè, năng lực của Tiêu Lam cũng đã hơn xa ngày đó.
Kỳ Ninh cười vài tiếng: “Ha ha, cũng là chuyện khoảng hai năm trước rồi, nhớ lại thật là làm tôi hoài niệm.”
Tiêu Lam nhìn nhìn bộ dáng của y, có lẽ không bị thương: “Anh còn ổn chứ? Trước đó đã xảy ra chuyện gì làm anh đi gấp như vậy?”
“Không có gì.” Kỳ Ninh xua xua tay, sau đó nói về chuyện phát sinh trước đó, “Tôi trở lại khách sạn tương đối sớm, đang ở trong phòng chờ các cậu. Rồi không lâu sau khi nghe được tiếng ca của Sarah gần nhất, tôi nghe được giọng nói của Sầm Duy, cậu ấy đang chỉ dẫn tôi đi đến rừng rậm Quy Y.”
“Ha, biết dùng Sầm Duy lừa gạt tôi, thật ra rất thú vị.” Trong giọng nói Kỳ Ninh mang theo một chút trào phúng đối với Sarah, “Các cậu hẳn là tìm được manh mối liên quan đến rừng rậm Quy Y, không cần tôi giải thích rừng rậm Quy Y là để làm gì đúng không?”
Tiêu Lam gật gật đầu: “Rừng rậm Quy Y, bức tường hiến tế, bọn tôi đều đã biết.”
Kỳ Ninh tiếp tục nói: “Tôi cảm giác tiếng nói đó là một manh mối, vốn dĩ muốn chờ các cậu cùng đi. Nhưng tiếng nói kia càng ngày càng nhỏ, tôi sợ tiếp theo không biết khi nào mới có thể xuất hiện, bèn trước tiên dựa theo dẫn đường lại đây, thuận tiện để lại tin tức cho các cậu.”
Vương Thái Địch bật ngón tay cái với y: “Anh thật sự là một tiểu đồng bọn đáng tin cậy.”
Nếu trình độ thư pháp của anh lại tầm thường hơn một chút thì tốt rồi.
Kỳ Ninh hơi hơi gật đầu, nhận lấy khích lệ này.
Đúng lúc này, tiếng ca của Sarah lần thứ hai vang lên.
Trước mắt Tiêu Lam tức khắc cuồn cuộn lên vô số hình ảnh đã từng chứng kiến, làm cảm xúc cậu cũng nhịn không được quay cuồng lên một chút.
Vương Thái Địch duỗi tay bưng kín đầu, có lẽ cảm giác thấy choáng váng mãnh liệt.
Mà trên người Kỳ Ninh thì lại tản mát ra một luồng sát ý lạnh băng.
Ba người ở đây nhịn không được nhìn sang y.
Kỳ Ninh bình tĩnh mà nói: “Tôi nhìn thấy trong một phần tư liệu, tiếng ca của Sarah cũng sẽ dẫn ra dục vọng giết chóc của con người, ý niệm nguyên bản càng mãnh liệt ý thì càng sẽ bị phóng đại, thậm chí sẽ làm người ta sinh ra cảm giác gấp không chờ nổi.”
Vương Thái Địch nhăn mày lại: “Gấp không chờ nổi…… Cho nên bọn họ mới có thể đột nhiên ra tay với anh hai sao?”
Kỳ Ninh nói: “Vậy cũng cần phải bọn họ vốn dĩ đã có sát ý với Vương Kha mới được, nếu người vốn đã không muốn động thủ, xác suất bị dẫn ra sát ý là rất nhỏ. Có lẽ chính là hấp tấp ra tay như vậy mới làm Vương Kha có cơ hội sống sót.”
Tiêu Lam hỏi: “Vậy còn anh?”
Kỳ Ninh trầm thấp mà nở nụ cười: “Ha ha…… Tôi chính là không có lúc nào mà không phải đấu tranh với sát ý, mỗi một phút, mỗi một giây đều không ngoại lệ, yên tâm đi, đó không phải nhằm vào các cậu.”
Tất cả mọi người hiểu rõ, sát ý của y chỉ hướng về bọn tội phạm truy nã đó.
Chỉ cần còn có một tên tội phạm truy nã còn sống trên thế giới, sát ý của Kỳ Ninh vĩnh viễn sẽ không bình ổn.
——
Sau khi gặp được Kỳ Ninh, Tiêu Lam đem 【 Đá xá tội 】trước đó lấy được cho y.
Sau đó mọi người tiếp tục đi tới.
Lúc này Kỳ Ninh đã nghe không được âm thanh kia triệu hoán, khiến cho bọn họ bây giờ đi lại không có mục tiêu.
Chỉ có thể dựa vào cô bé kia chỉ một hướng đại khái, dựa vào vận khí và dấu vết tàn lưu xung quanh để lại, nhằm phán đoán vị trí bức tường hiến tế.
Trên đường vẫn cứ có không ít quái vật đã biến dị công kích từ chỗ tối, đều bị mọi người phân biệt giải quyết.
Lại qua một hồi, rừng rậm phía trước trở nên khác đi đôi chút.
Tuy rằng vẫn là rừng cây đen như mực, nhưng trên những cây cối vùng này đều có giắt một thứ gì đó cao cỡ một con người, thoạt nhìn giống như kén của loài sinh vật nào đó.
Từ thể tích những cái kén đó xem ra, chứa một con người trưởng thành hoàn toàn không thành vấn đề.
“Đây là cái gì?” Vương Thái Địch nghi hoặc.
Cậu đi lên trước, cẩn thận mà duỗi tay chạm đến một chút, sau đó nghi hoặc mà nhìn nhìn tay mình: “Có thứ gì cử động bên trong.”
Tiêu Lam cũng quan sát lên mấy cái kén này.
Trong đó có nhìn rất no đủ, có thể phát hiện bên trong có chút động tĩnh, có một vài cái thì nhìn qua yên ắng mười phần, một số còn lại khác thì khô quắt, hoặc là bị mở từ giữa ra, bên trong rỗng tuếch.
Lúc này, trong đầu mọi người đều nhịn không được hiện lên một từ —— tế phẩm.
Tay Vương Thái Địch nhịn không được run rẩy lên.
Có lẽ, anh hai cậu vẫn luôn muốn gặp, nằm ngay trước những cái kén này!
Rất nhanh thôi bọn họ sẽ có thể gặp mặt, sau đó cùng nhau rời khỏi nơi quỷ quái này!
Vương Thái Địch tận lực làm chính mình bảo trì bình tĩnh: “Em muốn…… Thử mở ra một cái nhìn xem.”
Mấy người còn lại lý giải tâm tình của cậu, cũng không có tỏ vẻ phản đối, chỉ là từng người lấy ra vũ khí, bày ra tư thế đề phòng.
Dẫu sao, thứ ra tới còn không biết sẽ là cái gì.
Cái thứ nhất được mở ra chính là cái vừa rồi bị Vương Thái Địch cảm giác được động tĩnh kia.
Sau khi mở ra, bên trong chảy ra một vật mang người hình.
Nhưng kia có khả năng không tính là con người nữa, trên người hắn trần như nhộng, nửa khuôn mặt đã biến mất thành một cục thịt tròn, ngón tay và ngón chân cũng dính chặt vào nhau. Hắn đã mất đi ý thức, chỉ là dựa vào bản năng run rẩy mà thôi.
Nhưng, đây cũng không phải Vương Kha.
Vương Thái Địch nhẹ nhàng thở ra, đi đến cái tiếp theo.
Lúc này đây, người xuất hiện nhìn qua tình huống muốn tốt hơn rất nhiều, là một người nữ, thậm chí trên người còn có quần áo tàn lưu.
Sau khi được mở kén, cô giống như người suýt nữa chết chìm, điên cuồng mà hô hấp không khí bên ngoài, còn thường thường mà phát ra tiếng ho sặc khụ.
“Khụ khụ khụ…… Khụ khụ……” Cô gái này rốt cuộc hít thở đều trở lại, cô ngẩng đầu nhìn mấy người xung quanh, “Các anh cũng là…… người chơi đi, tôi tên là Lam Kỳ, cảm ơn các anh.”
Vương Thái Địch gật gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi cũng là người chơi. Tuy rằng nói như vậy có chút xin lỗi, nhưng là có thể phiền toái cô mau chóng nói cho chúng tôi chuyện mấy cái kén này không, chúng tôi…… muốn tìm một người.”
Lam Kỳ miễn cưỡng chống đỡ bản thân mình ngồi dậy: “Tìm người…… lá gan các anh cũng lớn thật……”
“Về mấy cái kén này tôi cũng không biết nhiều cho lắm…… Nếu bị phán định là tế phẩm đủ tư cách, thì sẽ ở mất đi ý thức sau đó bị đưa đến nơi này. Sau đó nữa ở trong kén chậm rãi chuyển hóa, tôi có thể cảm giác được trong quá trình này…… ý thức của tôi càng ngày càng yếu đi.”
Tiêu Lam hỏi: “Tiêu chuẩn phán đoán tế phẩm đủ tư cách là cái gì?”
Lam Kỳ lắc đầu: “Không…… Không biết, tôi là đi trong rừng rậm đột nhiên mất đi ý thức, trước sau cũng không hề phát sinh chuyện gì đặc biệt.”
Vương Thái Địch: “Cô biết chuyển hóa mất bao lâu không?”
Lam Kỳ suy nghĩ một chút: “Không rõ ràng lắm…… Hình như mỗi người đều không giống nhau, có người thậm chí trong quá trình chuyển hóa cũng đã chết, ý thức của tôi vẫn luôn rất mơ hồ, cũng không biết đã qua bao lâu.”
Vương Thái Địch trông có chút nôn nóng: “Vậy, cô biết bị người chuyển hóa xong sẽ biến thành bộ dáng gì không? Với sẽ đi nơi nào?”
Lam Kỳ nói: “Cái này tôi cũng không biết, tôi vẫn luôn bị nhốt trong kén thôi, xin lỗi……”
Không khí trong nháy mắt bỗng trở nên có chút khẩn trương lên.
Có lẽ tình huống cũng không lạc quan như bọn họ từng suy nghĩ trước đó.
Vương Thái Địch lại liên tiếp mở ra vài cái kén nữa.
Nhưng bên trong hoặc chính là đã mất đi ý thức, hoặc là cũng đã chết, hoàn toàn không thấy tung tích Vương Kha.
Vương Thái Địch có vài phần bất an mà xoa mái tóc xoăn của mình một phen, tiếp tục đi về phía trước.
Bỗng nhiên, bước chân cậu dừng lại.
Ngay phía trước cách đó không xa, bên cạnh một cái đã bị mở ra kén, rơi một thanh đao.
Một thanh, trường đao sắc đỏ như máu.
Thanh đao này đã từng vô số lần che trước mặt Vương Thái Địch, vì cậu mà chống đỡ các loại nguy hiểm đánh úp lại.
Cùng với nó còn có một bóng dáng quen thuộc.
Nhưng mà hiện tại, đao còn ở, người kia lại không thấy bóng dáng đâu.
Hô hấp Vương Thái Địch bỗng nhiên cứng lại.
Cậu không dám tin tưởng mà xông lên phía trước, trực tiếp dùng đôi tay xé rách cái kén khô quắt kia.
Kén dưới sức mạnh của cậu nứt ra làm đôi, sau đó ở trong đó phát hiện ——
Một đống hài cốt.
Hài cốt chồng chất tán loạn, giống như tạp vật đầy đất không người nhận lãnh.
Cả một hình người hoàn chỉnh cũng rất khó phân biệt.
Đôi mắt Vương Thái Địch trừng lớn: “Không có khả năng…… Không có khả năng…… Anh hai rõ ràng là còn sống……”
Tay cậu run rẩy lấy ra cái mặt dây ghi chép tình huống sinh tử của Vương Kha, ở u ám rừng rậm, có thể nhìn thấy mặt dây vẫn phát ra ánh sáng mỏng manh, chiếu rọi bộ hài cốt trước mắt, có vẻ vô cùng châm chọc.
Vành mắt Vương Thái Địch đỏ lên, môi run rẩy: “Chẳng lẽ…… anh gạt em sao?”
Chẳng lẽ anh hai cho mình mặt dây căn bản là không thể biểu hiện lực sinh mệnh của anh, chỉ là một âm mưu an ủi mình hay sao?
Vương Kha có phải đã sớm nghĩ kỹ rồi, nếu anh ra xảy ra chuyện thì bện cho em trai mình một hy vọng giả dối, làm cậu không đến mức tuyệt vọng hay không?
Một loại cảm giác tuyệt vọng và vớ vẩn ùa vào lòng Vương Thái Địch, gần như muốn đem cậu đánh tan.
Cậu nỗ lực trở nên mạnh mẽ như vậy, gần như quên mình mà áp bức tiềm năng bản thân, chính là vì cứu ra anh hai.
Chỉ là, nếu anh hai đã sớm ra đi, hết thảy còn có ý nghĩa gì?
Cậu nỗ lực như vậy lại có ý nghĩa gì?!!
Lúc này, Kỳ Ninh tiến lên một bước, đến gần cái kén mới mở, kiểm tra nổi lên bộ hài cốt kia.
Một lát sau, y thu hồi tay, giọng điệu khá bình tĩnh: “Đừng khóc vội, từ kích cỡ xương ống chân suy đoán, người này thân cao hẳn là hơn 1 mét 8, hắn không có khả năng là Vương Kha.”
Kết luận đến từ bác sĩ, chuyên nghiệp, đáng tin cậy, uy tín mười phần.
Nước mắt Vương Thái Địch sắp rơi xuống dừng lại: “……”
Đúng nha, anh hai làm gì cao được như vậy, lót thêm ba cái lót giày tăng chiều cao cũng sẽ không tới 1 mét 8.
