Chứ lấy đâu ra thân xác chứ?
…
Sắp sang mùa hạ rồi…
Nắng vàng trên đỉnh Y Tiên Sơn hiện nay chói hơn so với mọi ngày. Hàng hàng chiếc cây cao lớn mọc đầy lá tạo thành mái che bóng mát. Trong căn nhà tranh nhỏ, Hi Hoa ngồi tĩnh tâm luyện thư pháp trên mặt bàn. Sống lưng thẳng tắp cực kì quy củ. Tay áo dài đã được chàng ta vén lên, ngón tay thon hạ xuống chiếc bút lông. Khắc hoạ tỉ mỉ đường nét chân dung xinh đẹp đầy ngọt ngào đáng yêu của thiếu nữ. Bức hoạ chỉ tồn tại duy nhất hai màu trắng và đen, nhưng tâm huyết của vị nghệ sĩ này thật không thể khinh thường được.
Có nói đây là một kiệt tác cũng không quá mồm.
Chấm nốt nét mực cuối cùng. Hi Hoa hài lòng mỉm cười thực ôn nhu. Tia sáng sâu hiện hữu trong đáy mắt đào hoa kia quả là mê người. Si ngốc ngắm đi ngắm lại kiệt tác thứ n mà mình vừa vẽ lên, chàng mới gật gù đem ra một tấm vải khác. Vẩy mực tiếp tục vẽ ra tác phẩm thứ n+1.
Bốn bề mặt tường gỗ của nhà tranh treo rất rất nhiều bức hoạ. Song người mẫu trong đó được tô vẽ lên chỉ có mỗi một người mà thôi…
Đang chăm chú vẽ đôi mắt hạnh tròn xoe đen láy của người đó. Chợt, động tác của Hi Hoa khẽ khựng lại. Nghiêng đầu ngó quanh khắp căn phòng. Vẻ dịu dàng trên gương mặt chàng ta lúc này đủ để đốn ngã bất cứ trái tim cô gái nào…
“Tiểu ma nữ, nàng… đến đây phải không?” Dè dặt mở giọng, đảo mắt nhìn mọi ngóc ngách nơi đây. Hi Hoa có lẽ cảm nhận được hơi thở quen thuộc nọ…
Không phụ sự kì vọng của chàng ta, bóng hình áo trắng đấy lại xuất hiện lần nữa. Quần áo đơn giản, vải trơn vô hoạ tiết càng làm nổi bật rõ ràng vẻ đẹp thanh thuần dễ thương của nàng ấy. Vẫn như năm đó bọn họ lần đầu gặp mặt, bạch y trắng như tuyết. Tóc đen dài tựa thác nước mượt mà. Chỉ là hình như tâm trạng của tiểu ma nữ có chút… không ổn.
Tịnh Hề rầu rĩ bực bội bay vô nhà tranh. Nếu theo lẽ thường, thì đáng ra nàng đã sớm bị đống bức tranh này hù cho hoảng hồn rồi. Cơ mà…
Lơ lửng trên đỉnh đầu Hi Hoa, nhìn xuống cái vẻ mặt tươi cười như thể gió xuân tràn về của chàng ta. Tịnh Hề càng cảm thấy cáu kỉnh hơn. Nhưng nàng cũng hết cách rồi…
Cả cái thiên hạ này, ngoại trừ Hi Hoa và lão đạo sĩ già kia ra thì chẳng ai có thể nhìn thấy nàng nữa…
Kệ đi.
“Hi Hoa à, ta có việc muốn nhờ ngươi.” Bay trên đầu người ta mà nói chuyện thật sự khá là vô lễ, nên nàng chỉ đành hạ mình ngồi đối diện với chàng ta. Tịnh Hề mới chỉ dứt câu, Hi Hoa đã cực kì thâm tình đáp: “Chỉ cần là việc nàng nhờ. Dù cho núi đao biển lửa ta cũng tình nguyện xông vào.”
Tịnh Hề:”…” Mẹ nó! Bảo bảo mới nói một câu mà sao đã bị nhét cả rổ thính thế này?
Không thích ứng tí nào cả…
Ai đó trả cho ta chàng ta của ngày xưa đi!!!
Dùng nắm đấm tay đưa lên miệng tằng hắng ho tiếng. Mất tự nhiên tránh né ánh mắt nóng rực của người đàn ông, Tịnh Hề cúi đầu hỏi chàng: “Ngươi có nhớ lão đạo sĩ mà bữa trước chúng ta gặp không?”
“Có.” Hi Hoa tức khắc trả lời. Chàng chỉ thấy hai chữ “chúng ta” nghe thật êm tai làm sao!
Nếu Tịnh Hề biết trọng tâm của tên này không phải điều nàng muốn nói đến. Chắc nàng sẽ giận dỗi bỏ đi quá.
“Ta vừa gặp lại lão ta tuần trước. Lão bảo ta chưa chết, ta vẫn là con người.”