Hứa Trúc Linh đưa điện thoại di động cho ông ta: “Cậu Trung, tôi biết vợ của cậu cực kỳ yêu thích đồ ăn ngon, đồ ở trang viên kia đều tươi ngon, tôi nghĩ rằng vợ của cậu chắc hẳn sẽ cảm thấy rất hứng thú.”
‘”Đừng có đụng vào cô ấy nếu không thì tôi sẽ liều mạng với ông!”
Cố Thành Trung u ám nói ra mấy chữ ngắn ngủi.
‘Không cần quá lo lắng, chỉ đơn giản là đến ăn mà thôi. Nếu cậu tới nhanh có lẽ chúng ta còn có thể ăn cơm cùng nhau đấy.”
Ông Nhật Kinh lơ đênh nói, dường như hoàn toàn không để tâm đến những lời đe dọa của Cố Thành Trung.
Ông ta không đợi đầu dây bên kia nói tiếp mà ngay lập tức tắt điện thoại.
Chúng ta mau đi thôi, mợ chủ Cố.
Hứa Trúc Linh liếc nhìn những vệ sĩ ở phía sau lưng ông ta, dù cho toàn bộ nhân viên trong nhà hàng đều lên một lượt chắc hẳn cũng không làm nên chuyện gì.
Cô gật đầu, đi theo rời đi.
Nhà của Ông Nhật Kinh chính là phon g cách đặc trưng của Nhật Bản, trong đó còn kết hợp thêm các yếu tố về thiền. Cầu nhỏ, nước chảy, gỗ thông và các loại đá, tường có màu trắng tạo nên cảm giác sạch sẽ, nhẹ nhàng và tươi mát khiến cho tinh thân cảm thấy thư thái. , Bên trong nhà đốt hương trầm, hai người ngồi xếp bằng, Ông Nhật Kinh bắt đầu pha trà.
Trà đạo rất nổi tiếng ở đất nước của họ, nước trà pha trong vắt, dư vị đọng lại mãi không dứt.
Mà ở dưới nhà, mọi người đang chuẩn bị những nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, trái cây và các loại rau tươi mới hái còn cả bò mới thịt, cá mới bắt.
Hứa Trúc Linh kiên nhãn chờ, cảm giác người đàn ông trung niên đang ngồi trước mặt rất ôn nhu nên cô cũng không thấy sợ hãi chút nào cả mà cảm thấy mình chỉ đơn giản là đến đây để làm khách.
“Như thế nào?”
Ông Nhật Kinh bảo cô thưởng thức trà, hỏi.
“Tôi không hiểu được nhưng nhìn qua thì thấy rất lợi hại.”
“Cô đúng là một người thẳng thắn, tới nơi này của tôi mà không cảm thấy Sợ sao?”