– Yên tâm đừng nóng, chờ chút nữa bọn họ sẽ xuống, sau đó sẽ trở nên càng mạnh mẽ hơn! Dương Khai nhẫn nại giải thích. . ngôn tình hoàn
– Quỷ mới tin ngươi, tên xấu xa này, các tỷ muội, đánh hắn một trận đã rồi nói sau. Trong đám người có một thiếu nữ mặt tròn giận dữ hô lên.
Lời này hô lên, mười mấy thiếu nữ đều vung tay nhỏ, đánh như mưa xuống Dương Khai.
– Hả, người đâu? Bỗng nhiên, Linh Nhi hét to lên, nàng sợ hãi phát hiện Dương Khai vẫn ngồi đó bỗng nhiên biến mất, các tỷ muội đều đánh vào không khí.
– Người này… sẽ không phải là quỷ đó chứ? Thiếu nữ mặt tròn sợ xanh mặt, run run hỏi.
Nghe vậy, mười mấy thiếu nữ sắc mặt trắng bệch, người khẽ run lên, nghĩ tới mình ở chung với một con quỷ mị lâu như thế, trong lòng đều không yên.
Trên đỉnh núi cao nhất, Dương Khai than thở: – Đầu năm nay, đám tiểu nha đầu thật là không coi ai ra gì mà.
Các tiểu nha đầu này, mỗi người tu vi không cao, nhưng quyết tâm bảo vệ Lâm Vũ Hào cùng Dịch Chính Khải lại không nhỏ, quả thật làm hắn bất đắc dĩ. Còn ở đó, chỉ sợ hắn sẽ bị hùa nhau đập một trận, Dương Khai quyết đoán chạy trốn.
Trên bầu trời, hai bóng người lăng không đứng đó, từng đạo uy năng thiên địa giáng xuống người, làm hai người phát ra tiếng hét thảm rung trời, nhưng bên trong lại bao hàm ý chí bất khuất cùng mừng rỡ.
Chừng nửa ngày sau, dị tượng trên Cửu Thiên Thánh Địa mới dần tiêu tán.
Trong đình, hai người Lâm Vũ Hào cùng Dịch Chính Khải đồng thời hiện hình, nhìn nhau, hiểu ý cười ha ha.
Hai người hiện tại nhìn nhếch nhác không thôi, nhưng đã đột phá tầng thứ Nhập Thánh Cảnh, thăng cấp Thánh Vương Cảnh.
– Hai vị công tử không sao chứ? Linh Nhi cùng mười mấy thiếu nữ vội vàng đi lên quan tâm hỏi.
– Không sao, hả, vị bằng hữu kia đâu? Lâm Vũ Hào nhìn một vòng, không thấy bóng Dương Khai, liền cả kinh.
– Con quỷ mị kia đã bị chúng tỷ muội đánh chạy rồi. Linh Nhi vung tay tranh công.
– Quỷ mị… Dịch Chính Khải da mặt co rút, tuy rằng hắn không rõ thực lực của Dương Khai rốt cuộc mạnh cỡ nào, nhưng mới chỉ điểm một phen đã làm hắn cùng Lâm Vũ Hào đồng thời thăng cấp, đủ thấy Dương Khai đã đứng trên độ cao mà bọn họ nhìn xuống. Dù cho bây giờ đột phá tầng thứ Nhập Thánh Cảnh, hắn cũng không dám so sánh với Dương Khai.
Cao nhân như vậy, lại bị đám nha đầu gọi là quỷ mị…
– Các ngươi đánh hắn chạy? Lâm Vũ Hào ảo não không thôi.
– Công tử, có phải chúng ta làm gì sai không? Linh Nhi sợ sệt không yên hỏi.
– Không sao không sao! Dịch Chính Khải vội xua tay.
– Không liên quan tới các ngươi, các ngươi…
Chưa nói hết lời, Dịch Chính Khải bỗng nhiên dừng lại, nghiêng tai lắng nghe, sau đó mừng rỡ nhìn sang Lâm Vũ Hào, phát hiện đối phương cũng tràn đầy vui mừng nhìn sang, hai người đều hiểu ý, khẽ gật đầu.
– Các ngươi ở chỗ này, ta cùng Dịch huynh đi một chút sẽ trở lại. Lâm Vũ Hào dặn một tiếng, nhấc chân bắn ra, Dịch Chính Khải đi theo.
Vài chục nhịp thở sau, hai người đồng thời đến ngọn núi chính chỗ Dương Khai, đợi nhìn thấy bóng dáng cao thâm khó lương, hai người đều nghiêm mặt, chắp tay cúi đầu: – Cảm tạ tiền bối chỉ điểm bến mê, trước đó đã đắc tội, xin tiền bối thứ lỗi.
Tuy rằng bọn họ không biết Dương Khai bao nhiêu tuổi, nhưng nếu thực lực đối phương mạnh hơn mình, nói không chừng là lão quái vật mấy trăm tuổi, gọi một tiếng tiền bối cũng không tính là làm nhục mình.
– Tiền bối? Dương Khai vuốt mũi, cười khẽ: – Không cần xưng hô như vậy, tuổi của ta không lớn. Hơn nữa, còn chưa nói là chỉ điểm các ngươi, có thể đột phá cũng là do bản thân các ngươi nghĩ ra mà thôi, không liên quan tới ta.
Nếu không phải trước đó Lâm Vũ Hào cùng Dịch Chính Khải biểu hiện chuẩn bị xuống núi, góp một phần sức cho đại lục, Dương Khai mới lười để ý bọn họ.
Vốn hắn có ý đuổi hai người này đi, chỗ này là Cửu Thiên Thánh Địa, là địa bàn của hắn hắn muốn bố trí siêu cấp pháp trận không gian ở đây, nào cho người ta chiếm đoạt được? Nhưng nhận ra tâm tính hai người không tệ, Dương Khai sinh ra ý khác.
Lâm Vũ Hào cùng Dịch Chính Khải nhìn nhau, người trước hỏi: – Vậy xin hỏi… bằng hữu xưng hô thế nào?
– Dương Khai!
– Dương Khai? Dịch Chính Khải nhướng mày. – Cái tên này… có nghe qua ở đâu? Hình như rất quen…
– Không lẽ các hạ là… Lâm Vũ Hào nghiêm mặt, kinh hãi nhìn Dương Khai. – Chẳng lẽ ngài là…
Dương Khai mỉm cười gật đầu.
– Quả thật là ngài? Lâm Vũ Hào cả kinh biến sắc.
– Lâm huynh… Dịch Chính Khải nhìn sang Lâm Vũ Hào, đến giờ hắn cũng chưa nhớ ra đã nghe tên Dương Khai ở đâu.
– Dịch huynh thật là quý nhân quên nhiều chuyện. Lâm Vũ Hào cười khổ không thôi. – Vừa nãy chúng ta còn thương thảo muốn noi gương chủ nhân Cửu Thiên Thánh Địa, bây giờ chính chủ xuất hiện ở trước mặt hai ta, Dịch huynh lại không nhận ra?
Dịch Chính Khải kinh hô: – Chủ nhân Cửu Thiên Thánh Địa! Thì ra ngài là chủ nhân Cửu Thiên Thánh Địa?
Chủ nhân Cửu Thiên Thánh Địa, cũng giống như Đại Ma Thần trên Thông Huyền đại lục, đều thuộc loại nhân vật truyền kỳ.
Rất nhiều người chỉ biết chủ nhân Cửu Thiên Thánh Địa, lại không biết người này tên gì, cũng giống Đại Ma Thần, bao nhiêu năm qua người ta chỉ biết tồn tại của Đại Ma Thần, nhưng rốt cuộc tên thật là gì thì ít có người biết tới.
Dịch Chính Khải chỉ nhất thời không liên tưởng tới, bị Lâm Vũ Hào nhắc nhở, lập tức sợ hãi không thôi.
Ngay lập tức, sắc mặt hắn đại biến, trán toát mồ hôi lạnh, chắp tay nói: – Thì ra là Dương thánh chủ giá lâm, ta cùng Lâm huynh có mắt không tròng, xin Dương thánh chủ thứ tội.
Lâm Vũ Hào cũng hoảng sợ nói:
– Nếu như Dương thánh chủ đã trở về, vậy ta cùng Dịch huynh sẽ lập tức rời Cửu Thiên Thánh Địa, xin Dương thánh chủ đừng trách tội huynh đệ ta quấy nhiễu bảo địa.